Hình Lẫm bỗng khựng lại khi nước mắt Giản Ninh rơi xuống tay anh.
“Ninh Ninh, anh đã từng nói cả đời này em cũng đừng có trông mong thoát khỏi tay anh. Anh không cho phép em rời khỏi anh nữa có nghe rõ chưa?”
Giản Ninh cố nén cảm xúc đẩy anh ra.
“Anh cần gì phải như vậy, không phải người anh yêu nhất đã đến tìm anh rồi sao, còn có...” Giản Ninh nói lại không nói hết, bất giác đặt tay lên chiếc bụng nhỏ.
“Người anh yêu nhất ở đâu?” Hình Lẫm ôm cô từ phía sau, ngậm lấy vành tay cô mơn trớn...
Giản Ninh bị anh làm cho rùng mình.
"Không phải em đã nhận thua rồi sao? Anh buông tha cho em đi. Lẫm à, em không như anh, em cần một gia đình thuộc riêng về mình. Còn anh..."
"Sao em biết anh không cần?" Hình Lẫm cắt ngang lời cô, xoay người cô lại đối diện mình.
"Ninh Ninh, anh thừa nhận lúc đầu đúng là như vậy. Nhưng em nghĩ đó chỉ là cá cược thôi sao? Vì em chuyện mất mặt gì anh cũng chiều, em muốn anh phải làm gì nữa đây?"
"Hình Lẫm anh hiểu rõ bản thân mình không có gì tốt, nhưng anh chấp nhận vì em mà thay đổi, em khiến anh phát điên lên vì yêu em, rồi lại chơi trò mất tích. Em là có ý gì đây? Có biết anh sợ lắm không hửm?”
Giản Ninh có hơi bất ngờ, nhìn vào ánh mắt anh cô cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc, yêu thương có, chân thành có, lo sợ có. Cô lại bất giác sờ xuống chiếc bụng mình.
"Em cần một cảm giác an toàn thật sự. Nhưng chuyện gì anh cũng chưa từng nói với em."
"Vậy sao em không nói với anh?" Hình Lẫm không mặn không nhạt cắt ngang lời Giản Ninh, ý tứ cũng chẳng rõ ràng.
"..." Giản Ninh không hiểu anh muốn nói gì.
Hình Lẫm khoé môi khẽ cong lên, lấy mẫu giấy siêu âm từ trong túi ra.
Giản Ninh trừng to mắt nhìn vào mẫu giấy trên tay anh. "Sao nó lại..."
"Em muốn biết gì về nhà với anh, anh nói hết cho em biết."
"Không phải anh bảo không muốn..?" Giản Ninh nói rũ mắt lại không nói hết. Trong đầu cô hiện lên vô vàng câu hỏi cũng không biết phải hỏi từ đâu.
Hình Lẫm liền cười đặt tay lên chiếc bụng nhỏ của cô. "Em nghe thì phải nghe cho hết, anh nói không muốn có con với cô ta, anh có nói không muốn có con với em lúc nào."
"Hình Lẫm anh quá đáng lắm, anh đúng là tên máu lạnh vô tình, em không cần anh nữa, về đi." Giản Ninh không vui ngược lại còn nổi cáu. Nói rồi cô đẩy anh ra cửa, quay người trở vào.
Hình Lẫm biết cô đang nghĩ gì, chưa đầy một bước anh đã bế bổng cô lên.
"Á.. cái tên yêu nghiệt chết bầm nhà anh, em đang có thai đó." Giản Ninh giật mình, ôm lấy cổ anh. Tức quá không nhịn được mà mắng.
Hình Lẫm mỉm cười đặt lên môi cô một chiếc hôn. "Chính cái miệng nhỏ thích mắng người này làm anh yêu đến không cần mặt mũi. Yên tâm, thằng nhóc đó không phải con anh đâu. Về nhà..."
"..." Giản Ninh ngẩn người. Là thật sao? Anh ấy đang giải thích với mình.
"Cám ơn cho vợ tôi nương nhờ nhé cô bạn nhỏ. Còn anh vợ về rồi tôi tính sổ với anh sau." Hình Lẫm nói chân vẫn bước đều cũng không nhìn đến họ.
"..." Liên quan gì mình chớ. Tui khổ quá mà. Giản Nam thở dài chạy vào nhà mang vali quần áo của Giản Ninh chạy theo. Cũng không quên vẫy tay chào tiểu Ý.
"Tiểu Ninh đúng là có phúc, không những có ông chồng đẹp trai cưng chiều, còn có ông anh hai yêu thương vô đối. Biết chừng nào anh Giản Nam mới hiểu được lòng mình đây. Haiz..."
..
Hạ tiểu Nhu từ hôm đó mất hết hy vọng khi thấy Hình Lẫm phát điên tìm kiếm Giản Ninh, suy cho cùng là do cô ta tự bỏ lỡ, cứ nghĩ Hình Lẫm vấn vương mình không ngờ là tự bản thân ngộ nhận, với Hình Lẫm ngoài Giản Ninh ra chưa từng có ai là ngoại lệ với anh.
Thời gian cứ thế trôi qua, bụng Giản Ninh mỗi ngày một lớn. Ngoài ăn và ngủ thì Hình Lẫm cũng chẳng cho cô làm gì.
Hình Lẫm vì muốn cho cô cảm giác an toàn cũng không ngừng thay đổi, không những chịu quay về phụ giúp Hình Chính Quân, anh còn chuyên tâm phát triển công ty bất động sản của mình để Giản Ninh được yên tâm. Tính tình cũng hòa đồng hơn đôi chút. Quán bar thì giao lại cho Lý Hiểu thay anh quản lý.
Còn phía Hình Vỹ từ ngày bị Hình Lẫm dạy cho một bài học, cũng trở nên yên phận. Việc ai nấy làm, cũng đã chuẩn bị kết hôn.
Hôm nay Hình Lẫm không ở nhà nên Giản Ninh hẹn tiểu Ý ra ngoài đi dạo cho thoải mái.
“Tiểu Ninh nè, em bé cân nặng được bao nhiêu rồi?” Tiểu Ý nói đặt tay lên bụng Giản Ninh.
“Ừm.. hơn tuần trước là 3,2 kg thì phải.”
“Cha. Ông chồng nhà cậu chăm cũng giỏi thiệt.” Tiểu Ý nói mà bĩu môi ganh tị, còn bản thân mình với anh Giản Nam thì trớt quớt.
“Thôi đi, anh ấy là yêu nghiệt thì có. Suốt ngày cứ kè kè không cho mình đi đâu. Bực cả mình.”
Miệng thì nói vậy, nhưng đi vòng vòng một lúc thì Giản Ninh lại thấy nhớ anh nên bắt xe đến công ty, ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc khi anh làm việc.
Người ta hay nói người đàn ông quyến rũ nhất là khi nghiêm túc làm việc, quả thực không sai. Huống gì với dáng vẻ yêu nghiệt này càng khiến người khác mê mẩn.
Nhìn anh bận bịu công việc rồi lại loay hoay về nhà chăm sóc cô mà Giản Ninh không khỏi đau lòng, nhà có người giúp việc nhưng anh cứ muốn tự mình chăm sóc mới yên tâm, cô cũng hết cách.
"Ông xã!"
Hình Lẫm có chút bất ngờ, vội bước ra từ bàn làm việc bế Giản Ninh qua sofa ngồi trên chân anh.
"Em tới đây chi vậy? Không phải anh bảo họp xong sẽ về sao?"