Ngày tiếp theo, Giản Tuyết Ngưng mới lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh chỉ thấy bóng dáng của ba Giản thì liền chầm chậm cất giọng …
“Ba…”
Ba Giản vừa nghe được thanh âm của Giản Tuyết Ngưng thì nhanh chóng tiến lại giường bệnh …
“Con gái, thấy trong người sao rồi?”
“Không sao ạ. Con hơi khát, rót dùm con ly nước được không?”
Ba Giản lấy nhanh ly nước cho con gái rồi bấm chuông liên hệ, một lúc sau bác sĩ chẩn trị đến khám lại cho Giản Tuyết Ngưng.
“Bệnh nhân hồi phục rất nhanh, nếu trong ngày không có triệu chứng khác có thể xuất viện được rồi nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Ba Giản yên tâm phần nào sau khi bác sĩ báo cáo bệnh tình của con gái …
“Ba tới lúc nào vậy?”
“Sáng nay thôi. Đói chưa? Ba đi mua chút gì cho con.”
Tại phòng bệnh của Giản Minh, ông đang chăm chú xem tin tức tài chính liên quan trên máy tính bảng về tập đoàn Hạ thị trong khi Giản Bảo Ngọc một bên thu dọn đồ đạc xuất viện …
“Vậy đúng là họ gặp sóng gió như Tiểu Ngưng nhắc rồi.!”
“Con nói vậy là sao?”
Giản Minh như chưa hiểu mà nhìn sang Giản Bảo Ngọc chờ trả lời câu hỏi ông đặt ra…
“Ngày hôm đó, con và anh hai muốn đến gặp Hạ tổng kia để hỏi thông tin về mẹ ruột nhưng ông ấy và con gái lại cố ý chê bai và làm khó tụi con. Tình cờ, Tiểu Ngưng có mặt gần đó và ra mặt giúp. Hình như trước khi đi cô ấy có nhắn Hạ tổng về sóng gió, nên con nghĩ chuyện như này có thể là do cô ấy.”
“Một tập đoàn lớn như Hạ thị mà con bé đó có thể dễ dàng xử lý sao?”
Giản Bảo Đăng trở về phòng khi làm xong thủ tục xuất viện thì lên tiếng …
“Ba. Con nghe nói Tiểu Ngưng đã tỉnh rồi, chúng ta có nên qua thăm không?”
Giản Minh suy nghĩ một hồi mới gật đầu đồng ý, mặt khác Giản Tuyết Ngưng đang ăn uống dưới sự chăm sóc của ba Giản.
“Ba. Cuối tuần sau là sẽ đến thăm hỏi nhà của Thần, ba nhớ sắp xếp công việc nha.”
“Tại sao không phải bên nhà trai đến thăm mà ngược lại thế?”
Giản Tuyết Ngưng vừa gắp thức ăn vừa hồi đáp …
“Nhà chúng ta có phần phức tạp mà, nếu ba mẹ anh ấy đến lại bị dọa sợ không phải sao ạ?”
Cuộc trò chuyện giữa hai cha con bất ngờ bị ngắt vì tiếng gõ cửa của gia đình Giản Minh, vừa bước vào là Giản Bảo Đăng cất lời trước…
“Tiểu Ngưng, cô thế nào rồi?”
“Tôi ổn mà, cảm ơn."
Giản Minh đang ngồi xe lăn của bệnh viện vì sức khỏe nhưng liên tục hằn giọng chưa biết mở lời như thế nào …
“Xem ra chú đã khỏe hơn rồi.”
Giản Tuyết Ngưng bắt chuyện trước xong nhìn sang khuôn mặt kinh ngạc của Giản Minh…
“Ta đã nghe mọi người kể lại mọi chuyện, cảm … ơn. Trước đây ta đã làm nhiều chuyện có lỗi, mong là cháu sẽ không tính toán.”
“Chuyện đã qua thì hãy để qua đi ạ, đều là người nhà với nhau không cần câu nệ đâu.”
Mọi người cùng nhìn mà cười nhẹ vì cả hai đã có thể thoải mái bỏ qua tất cả, Giản Minh nhớ lại chuyện của Hạ tổng …
“Chuyện của Hạ thị …?”
“Ăn miếng trả miếng thôi. Dù gì từ sau ngày họp mặt họ đã xóa tên của ông chú ra khỏi danh sách của tập đoàn rồi nên những chuyện đang xảy ra không liên quan đến ông đâu, bao gồm cả chuyện lừa hợp tác đầu tư sòng bạc với Eirlys.
Giản Minh thắc mắc vì sao Giản Tuyết Ngưng có thể biết chuyện hợp tác với Eirlys …
“Sao cháu biết? Chẳng lẽ …?!”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu rất tự nhiên khiến Giản Minh hiểu ra mọi chuyện, sau khi nói rõ mọi việc thì ông cùng hai anh em ra về trước. Chợt có tin nhắn từ Vương Diệc Thần gửi đến hỏi tình hình liền nhanh nhẹn hồi đáp …
“Em không sao rồi. Xin lỗi nhé, trả lời anh trễ.//”
“Không sao là tốt rồi. Có chuyện này anh tính nói lại với em, mà sợ em chưa khỏe hẳn.”
Giản Tuyết Ngưng đọc tin nhắn có phần nội dung khá tò mò vì tính nghiêm trọng của Vương Diệc Thần …
“Sao thế?”
“Ba mẹ của anh không đồng ý việc để em và bác trai đến nhà anh thăm hỏi, như vậy không thích hợp. Còn nói rằng chuyện này buộc phải là do bên nhà trai, nên …”
Giản Tuyết Ngưng như tưởng có chuyện gì lớn khi đọc nội dung tin nhắn của Vương Diệc Thần,cô suy nghĩ lại rồi bấm chữ hồi âm …
“Em hiểu. Vậy ngày đó, anh dẫn hai bác qua nhà em là được mà.//
Tin nhắn icon đồng ý từ Vương Diệc Thần khiến Giản Tuyết Ngưng cười rạng rỡ …
“Ba. Có lẽ phải thay đổi kế hoạch rồi ạ, cuối tuần sau là ba mẹ của Thần sẽ đến nhà chúng ta đấy. Con nghĩ nên thông báo cho ông cố Giản một tiếng, ngày đó đừng làm rầm rộ quá là được.”
Ba Giản luôn đồng ý với quyết định của con gái nên ông không có ý kiến nào khác, trên đường về nhà thì Giản Bảo Đăng muốn bàn bạc với Giản Minh chuyện công việc nhưng lại có phần ngập ngừng …
“Ba. Con có chuyện này cần hỏi lại ý kiến của ba …//”
“Hửm?”
Giản Bảo Ngọc thấy anh mình ậm ừ nên cô hỏi chuyện thay …
“Tiểu Ngưng nhờ anh ấy sang chi nhánh nước ngoài điều hành, mà anh ấy lo ngại ba nên chưa trả lời đấy.”
“Có chuyện vậy à?”
Cả hai anh em trêu đùa nhau nhưng Giản Bảo Đăng không quên nhìn sắc mặt của Giản Minh …
“Con bé đã tạo cơ hội thì con cứ bắt lấy, vả lại ta cũng đang tính sau khi xong chuyện sẽ quay lại Mỹ.”
“Ba. Tiểu Ngưng nói sẽ dẫn tụi con đến gặp mẹ ruột, có thể gặp xong rồi hẵng đi được không?”
Giản Minh gật đâu đồng ý và Giản Bảo Ngọc bên cạnh cưng chiều ôm lấy cánh tay trái của ông cười hớn hở. Lúc này, không khí trong phòng họp của tập đoàn Hạ thị đang rất căng thẳng …
“Hạ tổng, cổ phiểu ngày càng tuột dốc phông phanh. Tin tức ngoài lề vẫn chưa lắng xuống, ngài xem …”
Hạ tổng biểu lộ vẻ mặt tức giận khiến các nhân viên thấp thỏm không yên …
“[Giản Tuyết Ngưng, cô rốt cuộc đã làm cách nào khiến tập đoàn của tôi trở nên như thế này đây?.]”
Hạ tổng dằn lòng bởi Giản Tuyết Ngưng, còn người bị nhắc đến được cho là đang bình thản nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng hoàn cảnh của cô ở phòng bệnh lại không có chút biểu hiện nào là nghỉ ngơi, nhìn dòng người đang đứng theo thứ tự là Giản Trữ Luân – trợ lý Doãn – Đinh Nhất Hoằng – Lê Linh. Vì cô đã đồng ý với ông cố Giản điều hành tập đoàn trong ba năm nên các công việc liên quan cần phải có chữ ký xác nhận từ cô mới dẫn đến sự việc đau khổ hiện tại.