Để tránh sự chú ý từ các nhân viên nên khi đến tập đoàn, trợ lý Doãn đã đón Giản Tuyết Ngưng ở cổng sau và đưa cả hai lên phòng làm việc của chủ tịch …
“Ba. Con đến rồi.//”
“Đến rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng cất lời chào trước sau đó Tiểu Lam lễ phép khoanh tay gập người chào hỏi theo …
“Tiểu Lam chào ông ạ.”
“Ngoan.”
Tiểu Lam ngoan ngoãn ngồi một bên đọc một quyển truyện tranh để hai cha con nói chuyện với nhau.
“Vậy con quyết định sẽ nuôi nấng Tiểu Lam?”
“Vâng. Không thể thất hứa với người đã khuất, vả lại con và bé cũng có duyên nên con không muốn để bé mồ côi không nơi nương tựa. Hiện tại, con đang nhờ trợ lý Doãn làm thủ tục nhận nuôi và chuyển trường cho Tiểu Lam. Khi nào xong thì con sẽ đưa bé cùng về Thượng Hải.”
Ba Giản gật đầu như đã hiểu quyết định của Giản Tuyết Ngưng nên không có ý phản đối …
“Nghe nói, chuyện ở Thượng Hải … con xử lý xong rồi?”
“Khá là nhức đầu đấy ạ.”
Ba Giản bật cười trước tiết lộ của Giản Tuyết Ngưng nhưng vẫn mừng vì con gái đã giải quyết xong xuôi.
“Công việc ở tập đoàn vẫn ổn chứ ạ?”
“Vẫn ổn.”
Sau một hồi hàn huyên, một nhà ba người cùng nhau đi ăn trưa tại một nhà hàng nhỏ gần tập đoàn …
“Ba, ngày giỗ của mẹ phía Thần muốn cùng gia đình hai bên thăm hỏi. Ba nghĩ sao?”
“Nghĩ sao là nghĩ sao hả? Chuyện hai đứa đính hôn là chuyện lớn, cũng nên cho hai gia đình gặp nhau là đúng rồi. Nếu gặp vào ngày giỗ của mẹ con thì có lẽ mẹ cũng sẽ vui mừng cho con, không phải à?”
Màn hình điện thoại hiện thị tên người gọi đến là Trương Vũ Chí nên Giản Tuyết Ngưng liền bấm nghe …
“Tiểu Ngưng, nghe nói em về Bắc Kinh rồi? Có tiện gặp nhau một lát không?”
“Được. Mai gặp./”
Cùng thời điểm đó, Vương Diệc Thần đang tại HuaTian chuẩn bị ghi âm cho album mới và bài hát chủ đề là do chính anh chấp bút …
“Bài hát này được đấy, Thần. Cảm hứng sáng tác là từ ai thế?”
Nhà sản xuất chính đặt câu hỏi với nhiều ngụ ý khiến Vương Diệc Thần nghiêm túc hồi đáp …
“Anh nghĩ đi đâu thế? Dù gì em cũng là ca sĩ vũ công, vẫn nên ra sản phẩm âm nhạc dành cho người hâm mộ chứ.”
“Nói cũng đúng.”
Sau khi ăn trưa cùng ba Giản, Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam cùng trở về nhà. Ngôi nhà ở Bắc Kinh và ngôi nhà bên cạnh từng để bà ngoại và Tiểu Lam sinh sống đều được dọn dẹp mỗi ngày …
“Tiểu Lam, ngày mai chị đưa em đi hoàn tất thủ tục chuyển trường sau đó chúng ta sẽ đến Thượng Hải nhé.//”
“Nhưng mà Tiểu Lam có nhiều bạn bè ở đây lắm, Tiểu Lam không nỡ.”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng an ủi Tiểu Lam đang rưng rưng ôm gấu bông …
“Tiểu Lam đừng buồn. Khi Tiểu Lam đến trường mới rồi sẽ gặp được những người bạn mới, sau này khi lớn lên biết đâu em và những người bạn hiện tại may mắn gặp lại nhau nữa. Đó không phải tốt hơn sao?”
Tiểu Lam vốn rất hiểu chuyện nên ngoan ngoãn gật đầu …
“Ngoan. Vậy Tiểu Lam tự mình tắm rửa được không nào?”
“Được ạ.”
Tiểu Lam nhanh chóng chạy lon ton vào phòng tắm thì điện thoại từ Vương Diệc Thần gọi đến, Giản Tuyết Ngưng chầm chậm bấm nghe máy rồi kể lại tường tận mọi chuyện …
“Vậy em đã quyết định nuôi nấng Tiểu Lam rồi.”
“Vâng.”
Những quyết định nào từ Giản Tuyết Ngưng đều không khiến Vương Diệc Thần lo lắng nên anh hoàn toàn ủng hộ …
“Em ở Bắc Kinh tầm mấy ngày?”
“Chắc tầm vài ngày thôi, đợi các thủ tục của Tiểu Lam xong xuôi hết thì tụi em sẽ về Thượng Hải.”
Vương Diệc Thần im lặng suy nghĩ một hồi rồi sau đó mới lên tiếng …
“Tiểu Ngưng. Có một vài chuyện anh nghĩ em nên biết, chỉ số thương mại của Yến Yến gần đây không được tốt lắm nên chị Linh dường như đã đóng băng lịch trình của cô ấy … cho đến khi có kết luận mới nhất.//”
“Đóng băng? Ý anh là ngừng hoạt động vĩnh viễn?”
Giản Tuyết Ngưng kết thúc cuộc gọi và lập tức liên hệ cho Kim Yến Yến nhưng bị khóa máy, chuyển sang gọi cho Trương Vũ Chí thì mới hay tin.
“Trợ lý Doãn, phiền anh một lần nữa giúp tôi điều tra xem ai đang thu mua lại HuaTian được không?”
Giản Tuyết Ngưng liên lạc cho trợ lý Doãn nhờ vả …
“Vâng. Tôi sẽ làm ngay.//”
Sáng hôm sau, Giản Tuyết Ngưng đưa Tiểu Lam đến trường học hoàn tất thủ tục và trò chuyện vài câu với cô giáo chủ nhiệm …
“Hoàn cảnh của Tiểu Lam vốn đã đáng thương, nay bà ngoại của bé vừa mất khiến tôi đang lo không biết bé sẽ ra sao. May là được Giản tiểu thư nhận nuôi, vậy là cô giáo như tôi có thể yên tâm rồi.”
“Vâng. Thời gian qua cảm ơn cô giáo đã chăm sóc cho Tiểu Lam, đây là chút quà mọn mong cô nhận lấy.//’
Giản Tuyết Ngưng đưa một giỏ trái cây cho cô giáo nhưng cô từ chối ngay, qua vài lần thì cô giáo mới miễn cưỡng nhận xem như là quà chia tay của Tiểu Lam. Trên đường lên xe đến nơi hẹn gặp Trương Vũ Chí thì cô nhận được cuộc gọi từ trợ lý Doãn …
“Tiểu thư, đã có kết quả. Người đang muốn thu mua HuaTian là cố vấn của tập đoàn Hạ thị …”
“Giản Minh?!”
Giản Tuyết Ngưng tiếp lời của trợ lý Doãn mà nghiêm mặt …
“Vâng. Nhưng trên danh nghĩa vẫn là Hạ gia thu mua, hiện hai bên đang đàm phán nên chưa ra kết quả cuối cùng.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.//”
Tài xế riêng đã đưa Giản Tuyết Ngưng và Tiểu Lam đến một quán cà phê yên tĩnh ngoài thành phố, vốn là của người quen Trương Vũ Chí điều hành nên độ bảo mật yên tâm.
“Hai người, có còn coi tôi là bạn không hả?”
Vừa nghe giọng của Giản Tuyết Ngưng thì Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến cùng nhau xoay người xem, cô dắt Tiểu Lam vào trong quán với vẻ mặt nghiêm nghị …
“Tiểu Ngưng. Đến rồi à? Đây là Tiểu Lam ha?”
“Tiểu Lam chào anh chị ạ.”
Tiểu Lam lễ phép chào hỏi và được Giản Tuyết Ngưng sắp xếp ngồi chơi trò chơi …
“Tiểu Yến, cậu không xem mình là bạn đúng không? Chuyện lớn như đóng băng hoạt động, tại sao không nói cho mình biết?”
“Cậu không phải đang cần nghỉ dưỡng sao? Mình không muốn cậu lo lắng … xin lỗi nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng vốn không thật lòng trách mắng Kim Yến Yến, cô chỉ buồn vì bạn bè thân thiết bấy lâu mà cô bạn lại hoàn toàn không tâm sự với mình. Ban đầu, Trương Vũ Chí đã muốn thông báo cho Giản Tuyết Ngưng nhưng bị Kim Yến Yến ngăn lại nên cô mới không biết chuyện.
“Vậy tiếp theo cậu có dự định gì không?”
Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí cùng nhìn về Kim Yến Yến đang suy tư …
“Mình cũng chưa rõ, nhưng mà nếu có cơ hội nghỉ ngơi như này thì mình nên tận dụng chứ.//”
“Xin lỗi. Mình tự làm chủ đã gửi đơn kết thúc hợp đồng sớm với Đổng Linh rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên cùng bàn giao.”
Kim Yến Yến vô cùng ngạc nhiên vì quyết định thay của Giản Tuyết Ngưng …
“Đều có lý do cả. Trong HuaTian mình chỉ quen biết cậu và Thần, nay HuaTian đang được bên khác thu mua lại nên mình đã nhờ trợ lý Doãn gửi hợp đồng bồi thường kết thúc cho cậu rồi. Mình không yên tâm nếu sau này cậu sẽ làm việc dưới quyền của người chủ mới đó.”
“Tiểu Ngưng.//"
Trương Vũ Chí hình như suy nghĩ điều gì đó rồi cất lời …
“Có phải là người bên tập đoàn Hạ thị không?”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu xác nhận với Trương Vũ Chí, tuy anh ở Bắc Kinh nhưng tin tức về tài chính thì luôn luôn theo dõi.
“Tiểu Yến. Cậu không cần bận tâm số tiền bồi thường là bao nhiêu, mình không bao giờ đòi cậu phải trả số tiền đó cả. Chỉ cần cậu hạnh phúc và mãi mãi là bạn thân của mình là được, có biết chưa?”
Kim Yến Yến rơi lệ vì có được những người bạn như Giản Tuyết Ngưng và Trương Vũ Chí, được làm bạn với cả hai là điều may mắn trong tất cả mệnh khổ của bản thân cô.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Ngưng.//”
“Chị ơi, Tiểu Lam đói rồi.!”
Bất ngờ, thanh âm tươi trẻ của Tiểu Lam chen vào cuộc nói chuyện cảm động khiến cả ba người vừa khóc vừa cười vì sự đáng yêu của bé. Trương Vũ Chí liền nhờ chủ quán chuẩn bị một ít điểm tâm, và tiếp tục cùng hai cô gái tâm sự.