Giản Hân Hân bình tĩnh chào hỏi Hạ tiểu thư đó như thông lệ bình thường …
“Xin chào, tôi đến tìm Dịch Trọng Khiêm. Anh ấy có ở đây không?”
“Xin đợi một lát tôi vào báo lại.”
Giản Hân Hân vào trong phòng làm việc của Dịch Trọng Khiêm mà thông báo, anh liền ra ngoài đón tiếp.
“Hạ tiểu thư? Sao cô lại tới đây?”
“À tôi có làm một ít cơm hộp, nếu anh không chê thì mời anh dùng thử.”
Dịch Trọng Khiêm lịch sự mời Hạ tiểu thư vào phòng riêng, và nhờ Giản Hân Hân rót lấy một ly nước. Sau đó cô nhìn hai con người đằng sau tấm kính đang cười nói vui vẻ mà thầm lặng trở về bàn làm việc, không khỏi tò mò mà tìm kiếm thông tin của Hạ tiểu thư …
“Hạ Nguyệt Lệ – con gái của tập đoàn cơ khí Hạ thị. Tốt nghiệp đại học …”
Càng đọc xuất thân của Hạ Du Nguyệt càng khiến Giản Hân Hân thêm phần ngưỡng mộ …
“[Mình đúng là không bằng người ta mà …]”
Tại bên phía trường quay, Giản Tuyết Ngưng vẫn đang ở lại hậu trường theo dõi Vương Diệc Thần với khuôn mặt tự hào nhưng vô tình lại khiến cô nhớ lại khoảng thời gian trên sân băng mà trầm ngâm …
“Tiểu Ngưng, nghĩ gì thế?”
Kết thúc cảnh quay thứ nhất thì đạo diễn cho thời gian nghỉ ngơi nên Vương Diệc Thần tiến đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng mà cô lại không hay biết …
“Không có gì. Anh quay xong rồi à?”
“Còn hai cảnh quay nữa, có lẽ sẽ xong trong hôm nay. Qua hôm sau, anh sẽ về Hồ Nam tiếp tục lịch trình.”
Vương Diệc Thần chân thật nói rõ lịch trình với Giản Tuyết Ngưng thì chợt trợ lý đạo diễn vội vã đến thông báo một tin không vui …
“Đạo diễn, không hay rồi. Nữ diễn viên phụ biểu diễn đàn dương cầm cho cảnh quay sắp tới bị kẹt đường vì có tai nạn giao thông nên không thể đến được.!”
“Cái gì? Vậy đã tìm được diễn viên khác chưa?”
Trợ lý đạo diễn tủi thân lắc đầu khiến đạo diễn chính vừa tức giận vừa phải nghĩ cách, chợt ông hướng ánh nhìn về phía Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng …
“Này, cô gái đang cùng với Diệc Thần cũng là diễn viên à?”
“Đạo diễn, anh lại không biết cô ấy sao?”
Đạo diễn chính đang cầm trên tay quyển kịch bản liền đánh nhẹ vào đầu của trợ lý và trợ lý liền giải thích …
“Cô ấy chính là vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi danh Giản Tuyết Ngưng hay còn được gọi là nữ thần băng giá, đang hẹn hò với Diệc Thần đấy.”
Đạo diễn chính vẫn đưa ánh nhìn tham khảo về Giản Tuyết Ngưng và vô tình nảy ra một ý tưởng nên chầm chậm tiến lại gần chỗ của cả hai …
“Xin chào…”
“Đạo diễn, tới giờ quay rồi đúng không?”
Vương Diệc Thần lập tức đứng dậy chuẩn bị thì đạo diễn quơ tay phản đối mà bắt chuyện với Giản Tuyết Ngưng …
“Giản Tuyết Ngưng nữ thần đúng không?”
“Đạo diễn gọi tôi là Tuyết Ngưng được rồi, không cần thêm hai chữ nữ thần đâu.”
Giản Tuyết Ngưng khiêm tốn hồi đáp và đạo diễn chính mở lời đưa ra đề nghị /…
“Giản tiểu thư, cô có biết chơi đàn dương cầm không?”
Trợ lý đạo diễn đứng bên cạnh đã hiểu được ý định của đạo diễn chính, còn Giản Tuyết Ngưng thì lại ngạc nhiên nên nhìn sang Vương Diệc Thần rồi mới trả lời …
“Tôi biết, có việc gì sao ạ?”
Đạo diễn chính quả nhiên không nhìn lầm người nên tiếp tục lời nhờ vả …
“Là thế này, lát nữa chúng tôi có một cảnh quay về phân đoạn đàn dương cầm của nữ diễn viên phụ nhưng mà không may cô ấy đang kẹt trên đường vì có tai nạn giao thông nên chúng tôi chưa kịp tìm người mới ngay. Nếu được, có thể nhờ Giản tiểu thư tạm thời hỗ trợ vai này không?”
“Chuyện này …”
Giản Tuyết Ngưng ngập ngừng nhìn sang Vương Diệc Thần nhờ tư vấn thì đạo diễn vẫn lên tiếng chiêu mộ …
“Cô yên tâm, phân đoạn này chủ yếu là tập trung thể hiện cảm xúc khi đàn dương cầm thôi nên sẽ không quá khó đâu.”
“Đúng đó, nữ thần. Vả lại người đóng chung cảnh đó cũng là Diệc Thần, nên cô sẽ không quá áp lực đâu.!”
Đạo diễn chính lẫn trợ lý người tung kẻ hứng nhằm có thể đạt được mục đích mời Giản Tuyết Ngưng, còn cô thì có phần khó xử nên Vương Diệc Thần một bên thầm thì …
“Tiểu Ngưng, nếu em không muốn thì để anh trao đổi lại với đạo diễn. Không cần miễn cưỡng đâu.!”
“Không sao. Đạo diễn, tôi có thể xem qua trước lời thoại và bản soạn nhạc dương cầm thử được không?”
Đạo diễn vô cùng vui mừng và nhanh chóng yêu cầu trợ lý đưa tài liệu cho Giản Tuyết Ngưng …
“Đạo diễn, tôi có thể đàn thử trước bản nhạc này cho anh đánh giá được không?
“Được chứ.!”
Giản Tuyết Ngưng thong thả chơi bản nhạc theo yêu cầu từ kịch bản khiến người nghe không khỏi dao động, ngay cả Vương Diệc Thần cũng không ngừng cảm thán …
“Đạo diễn, anh thấy thế nào?”
“Rất tốt, không có gì để chỉnh cả. Phục trang, mau lại giúp cô ấy nào.!”
Trở lại với văn phòng của Dịch Trọng Khiêm, anh và Hạ Nguyệt Lệ nói chuyện tới gần chiều mới ra về …
“Anh cứ làm việc đi, tôi về trước.!’
“Cô về cẩn thận.//”
Giản Hân Hân lịch sự chào tạm biệt cùng rồi quay lại bàn làm việc nhưng lại khiến Dịch Trọng Khiêm chú ý …
“Cô ấy … trùng hợp chỉ tới đưa cơm và tài liệu thôi, cô đừng hiểu lầm.//”
“Oh.”
Giản Hân Hân ậm ừ cho qua rồi cũng chuẩn bị tan ca nhưng bị Dịch Trọng Khiêm níu lại …
“Cô giận à?”
“Không có. Tới giờ tan ca rồi, tôi xin phép.”
Dịch Trọng Khiêm tìm cách níu kéo Giản Hân Hân thêm một lần nữa …
“Tôi đưa cô về, nếu cô không chịu thì tôi sẽ không buông tay cô ra đâu.”
Không khí văn phòng lúc đó có phần ngại ngùng nên Giản Hân Hân đành đồng ý để Dịch Trọng Khiêm đưa về, trở lại phía trường quay lúc đó thì chợt ai nấy đều trầm trồ mà vội vàng chụp hình lại hình ảnh của Giản Tuyết Ngưng như là một nàng công chúa với chiếc đầm dài dạ hội màu đen ánh tuyến khiến cô xấu hổ theo …
“Nữ thần, trông chị đẹp lắm.//"
“Nhưng mà, vai phụ thôi mà có cần phải mặc đồ như vậy không?”
Giản Tuyết Ngưng vốn không nghĩ rằng bản thân sẽ thay phục trang như thế này nên khó giấu sự ngượng ngùng. Một lúc sau, Vương Diệc Thần vừa xuất hiện thì thấy hình ảnh của Giản Tuyết Ngưng trông y hệt với người trong giấc mơ của anh hôm nọ khiến anh càng tin tưởng vào định mệnh của mình không ai khác ngoài cô.