Sau khi bộ phim vừa hết thì khán giả đồng loạt đứng dậy ra về, nhưng cũng có vài khán giả cố tình ở lại để được gặp Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng.
“Làm sao đây? Khán giả dường như chưa muốn về?”
“Để anh gọi cho quản lý rạp …”
Chỉ một cuộc điện thoại liền có nhân viên của rạp xuất hiện tiến hành điều hướng các khách hàng ra về …
“Anh quen quản lý rạp ở đây sao?”
“Lần trước anh có từng đến đây tổ chức họp báo nên may mắn quen được, may là anh ấy còn nhớ anh.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu như đã hiểu, sau khi điều hướng nhóm khán giả xong thì cả hai được nhân viên chỉ dẫn đi ra bằng lối cửa sau và kết thúc với lời cảm ơn đến nhân viên. Trên đường đi, Vương Diệc Thần nắm lấy bàn tay của cô mà bước …
“Thần, anh đói chưa?”
“Có một chút.”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười dẫn Vương Diệc Thần đến một quán mì nhỏ ở góc đường quen thuộc …
“Cô ơi, cho cháu hai tô mì nhưng một tô không lấy rau thơm nhé ạ.//”
“Có ngay …”
Vương Diệc Thần lần đầu ăn ở tiệm quán vỉa hè nên có hơi không quen, nhưng anh cố gắng không thể hiện trước mặt Giản Tuyết Ngưng …
“Xin lỗi nhé, có phải anh không hay tới đây không? Đây là quán mà lúc nhỏ em và mẹ rất hay đến, nên em cũng muốn ôn lại kỷ niệm một chút.”
“Không sao đâu. Em vui là được.//”
Sau khi hai tô mì được dọn lên thì cả hai bắt đầu trò chuyện, lúc này Giản Tuyết Ngưng mới hỏi thăm …
“HuaTian chuẩn bị lên sàn chứng khoán rồi sao?”
“Đúng vậy. Anh, chị Linh và anh Thắng sẽ là cổ đông thành lập.”
Cả hai cùng nhau ăn khuya rồi tiếp tục đi chơi, tình cờ Giản Tuyết Ngưng trông thấy một bạn nam cầm một cây đàn hát dạo nên cô nảy ra một ý tưởng mà tiến đến người bạn đó thì thầm to nhỏ. Một hồi sau, người bạn đấy nhường lại cây đàn cho cô khiến Vương Diệc Thần không khỏi tò mò …
“Nè nè, đó không phải là Giản Tuyết Ngưng sao?”
“Đúng rồi. Vậy chẳng lẽ cô ấy đang hẹn hò với Vương Diệc Thần?”
Từng phím đàn được vang lên bởi những ngón tay điêu luyện của Giản Tuyết Ngưng, cô nhẹ nhàng cất giọng với một bài hát ngọt ngào mang tên Best Part của ca sĩ H.E.R ft Daniel Caesar …
‘Oh, ey
You don’t know, babe
When you hold me
And kiss me slowly
It’s the sweetest thing
And it don’t change
If I had it my way
You would know that you are
You’re the coffee that I need in the morning
You’re my sunshine in the rain when it’s pouring
Won’t you give yourself to me
Give it all, oh
I just wanna see
I just wanna see how beautiful you are
You know that I see it
I know you’re a star
Where you go I follow
No matter how far
If life is a movie
Oh you’re the best part, oh oh oh
You’re the best part, oh oh oh
Best part…’
**(Vô tình mình nghe được Nene Trịnh Nãi Hinh khi tham gia Sáng Tạo Doanh cover bài hát này, và mình cảm nhận thấy khá phù hợp với khung cảnh lãng mạng trên nên mình để link gốc, mọi người cùng thưởng thức nhé: https://www.youtube.com/watch?v=hKgl5-lkT8U)**
“Wow, là Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần kìa.//”
“Cô ấy đang hát tặng cho anh ấy sao?”
Khán giả dần dần đứng đông kín vừa tỏ ra ngưỡng mộ vừa lắng nghe Giản Tuyết Ngưng đàn hát, và hiển nhiên nhiều người đã quay lại khoảnh khắc này đăng lên weibo …
“Tình cảm quá đi mất.”
“Đúng vậy đấy.”
Nhiều fan nữ vừa ghen tị vừa thổn thức trước giọng hát của Giản Tuyết Ngưng, ngay cả Vương Diệc Thần cũng đang trong trạng trái nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều không thể tả. Kết thúc bài hát cùng tiếng vỗ tay hô vang, cô trả lại cây đàn và từng bước tiến đến chỗ Vương Diệc Thần cũng đang vỗ tay chung …
“Em hát được chứ?”
“Rất hay.”
Hình ảnh của hai người nhanh chóng được chia sẻ rầm rộ trên weibo và nhiều nền tảng khác. Bạn bè và người thân cũng lướt thấy mà thầm chúc phúc, chợt một khán giả nam mạnh dạn tiến ra xin chụp hình chung. Sau một hồi, hai người nắm tay cùng nhau bỏ chạy thoát khỏi đám đông trở về khách sạn …
“Tối nay rất là vui, cảm ơn anh.//”
“Vì công việc của anh nên chúng ta không thể đi chơi nhiều, xin lỗi em nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng dịu dàng lắc đầu rồi mới nhẹ nhàng trao một nụ hôn nhẹ lên má trái của Vương Diệc Thần mà lên tiếng …
“Chỉ cần trong tim anh có em là đủ rồi.”
Vương Diệc Thần xác định mà ôm Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Dĩ nhiên là vậy.”
Vài tiếng sau, xe của quản lý Hùng đã đến trước khách sạn đón Vương Diệc Thần …
“Vậy anh đi trước, có gì anh sẽ nhắn cho em.”
“Vâng.”
Quản lý Hùng được thông báo từ sớm nên đã lên thẳng phòng để đón nhằm tránh bị phóng viên và người hâm mộ bắt gặp. Mặt khác, lúc sáng vị bác sĩ khám thai vô tình nghỉ phép nên buộc Reina phải đến bệnh viện lại vào hôm nay và không ngoài dự đoán rằng Quan Kính Khải đã đợi sẵn …
“Quan thiếu gia, anh không còn chuyện khác để làm hay sao mà cứ đến nhà em mãi thế?”
“Em là vợ tương lai của anh, còn là mẹ của con anh. Ngày khám thai của vợ thì làm sao anh không đi chung được chứ?”
Trong lòng Reina chợt nỗi lên một niềm vui khi nghe được những lời ngọt ngào từ Quan Kính Khải nhưng cô không biểu hiện ra, chỉ giả vờ ngán ngẩm mà lên ghế phụ ngồi.
“Nôn mửa nhiều có khó chịu không?”
Reina ngẩn ngơ khi Quan Kính Khải hỏi chuyện, thời gian đầu khi mang thai sẽ gặp triệu chứng nôn mửa khó chịu khiến mẹ bầu có phần mất sức …
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Anh có hỏi bác sĩ về những điều cần chú ý của thai phụ nên nghĩ chắc là em sẽ gặp phải, nếu có khó chịu gì thì cứ nói với anh.”
Con người và tính cách của Quan Kính Khải trước đây như thế nào chính Reina hiểu rõ, nhưng lại không tin rằng anh lại có thể chịu khó tìm kiếm về những lưu ý này.
“[Thật là … anh ta lại làm mình rung động nữa rồi. Reina ơi là Reina …]”
Reina thầm mắng chính mình không thể cản lại sự quan tâm của Quan Kính Khải, nhưng anh lại không hiểu cô đang nghĩ gì mà chỉ tập trung lái xe. Tại Thượng Hải, sau khi Vương Diệc Thần rời khỏi vì lịch trình thì Giản Tuyết Ngưng mới chuẩn bị vào giấc ngủ nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại từ Giản Trữ Luân.