Giản Tuyết Ngưng trông thấy nhiều cuộc gọi từ Vương Diệc Thần nên thầm nghĩ chắc anh đã nhận được tin và đang rất lo lắng, cô đành nhắn lại một tin để anh yên tâm rồi mới cùng Giản Trữ Luân nói chuyện …
“Anh muốn nói gì thì tranh thủ đi, tôi còn phải vào bệnh viện.”
“Việc của ba anh … em có thể nào tha thứ lần này được không?”
Lý do dẫn nên cuộc nói chuyện này vốn đã được Giản Tuyết Ngưng đoán được từ sớm …
“Tha thứ? Nếu đổi ngược lại người gặp tai nạn là ba của anh thì anh nghĩ anh có tha thứ được không?”
“Thay mặt ba của anh, anh xin lỗi em nhưng …”
Giản Trữ Luân khựng lại lời đang nói thì Giản Tuyết Ngưng mới lên tiếng …
“Anh có biết ba của anh đã làm những gì không?”
Giản Trữ Luân nhẹ nhàng lắc đầu nhìn Giản Tuyết Ngưng nhưng cô hiện vẫn chưa có tâm trạng để kể lại mọi việc …
“Sự việc dẫn đến ngày hôm nay đều có nhân quả, nếu anh muốn biết sự thật thì anh hãy đến hỏi ba của anh trước đi.”
“Tiểu Ngưng …”
Giản Tuyết Ngưng dứt khoát rời đi để lại Giản Trữ Luân một mình day dứt, cuộc hội thoại của cả hai vốn đã được ông cố Giản nghe hết.
“Em nghe.”
Vừa lên xe thì Giản Tuyết Ngưng đã nhanh chóng nghe máy từ Vương Diệc Thần …
“Tiểu Ngưng. Em không sao chứ? Ba của em thế nào rồi?”
“Ba của em đã qua nguy kịch rồi, anh yên tâm. Em xin lỗi nhé, lúc nãy vì có một chút việc nên em không nghe điện thoại được.”
Vương Diệc Thần biết được ba Giản và Giản Tuyết Ngưng đều không sao nên anh an tâm phần nào. Sáng hôm sau, ông cố Giản đã đến bệnh viện thăm ba Giản nhưng không quên dặn cô về Giản Bính …
“Tiểu Ngưng. Đều là người nhà với nhau, cháu đừng mạnh tay với Bính. Nó cũng đã biết lỗi rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng chỉ im lặng không nói gì, thì có Giản Trữ Luân cùng vợ chồng Đinh Nhất Hoằng và Giản Hân Hân cũng đến thăm ba Giản. Có những người cô không thích gặp mặt nên tìm cớ ra ngoài cho thoáng, khi ấy Giản Trữ Luân mới lên tiếng …
“Chú à, việc của ba cháu làm đúng là không thể tha thứ. Cháu thay mặt ba tạ lỗi với chú, mong chú hãy nói với Tiểu Ngưng đừng làm gì ba cháu được không ạ?”
“Chuyện này …”
Ba Giản biết rõ tính cách của Giản Tuyết Ngưng không phải chỉ im lặng cho qua là được, chỉ cần đụng đến người mà cô yêu thương thì nhất định sẽ truy đuổi đến cùng.
“Cháu đã nói chuyện với em ấy nhưng không thành công …”
Ba Giản nhìn ông cố Giản đầy khó xử không biết nên làm sao, lúc này Giản Tuyết Ngưng ngồi ghế đá bên ngoài thì trùng hợp Aiden cũng đang ở bệnh viện …
“Aiden, sao anh lại ở đây rồi?”
“Anh đến khám sức khỏe định kỳ thôi.”
Cả hai cùng nhau nói chuyện một lát thì không khí trong phòng cũng khá căng thẳng, trông thấy Giản Trữ Luân có phần tội nghiệp nên ông cố Giản cất lời …
“Tuấn à, cháu có giận Bính không? Ba mẹ cháu vì bị Bính nói ra nói vào mà ép cháu lấy thêm người khác, khiến cháu dâu ra đi để cháu mất vợ còn Tiểu Ngưng mất mẹ. …”
Ba Giản tiếp tục im lặng, bên ngoài Aiden gần kết thúc trò chuyện với Giản Tuyết Ngưng …
“Anh còn có việc ở cơ quan nên gửi lời hỏi thăm của anh đến chú nhé, còn việc của Giản Bính nếu em muốn truy xét tới cùng thì anh sẽ hành động ngay.”
“Cảm ơn anh.”
Giản Tuyết Ngưng chào tạm biệt Aiden rồi từ từ về lại phòng bệnh …
“Chú à, nếu ba cháu có thể bình an vô sự thì cháu sẽ thuyết phục ba từ bỏ tham vọng của mình và cũng sẽ đồng ý Tiểu Ngưng là người thích hợp nhất. Mong chú giúp cháu một lần.//”
“Chú à, mong chú nói giúp cho Trữ Luân. Trông anh ấy cũng tội nghiệp lắm ạ.!”
Từ ngoài cửa, Giản Tuyết Ngưng đã nghe thấy những lời cầu xin từ Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng mà không khỏi thầm nghĩ trong lòng …
“[Mẹ. Việc Tiểu Ngưng đang làm có đúng không? Con có nên tha thứ cho bác ấy không?]”
Ba Giản có hơi mềm lòng nên đã tạm đồng ý khuyên nhủ Giản Tuyết Ngưng, chờ mọi người về hết thì cô mới trở lại phòng bệnh …
“Con nghe hết rồi phải không?”
Giản Tuyết Ngưng ậm ừ gật đầu xác nhận …
“Vậy con có suy nghĩ thế nào? Tiếp tục truy tố bác ấy à?”
“Ba hy vọng con sẽ tha thứ?”
Ba Giản đọc tiếp tờ báo đang dang dở rồi hồi đáp …
“Đối với ba, suy nghĩ của con là quan trọng nhất. Chỉ cần con không cảm thấy hối hận về quyết định của bản thân là được.”
Giản Trữ Luân đến đồn cảnh sát tìm gặp Giản Bính, nhưng cấp trên có quy định nên anh chưa thể gặp được. Mang tâm trạng khó chịu đến quán bar uống rượu, lại vô tình trông thấy cô gái gây gổ trong thang máy không ai khác chính là Tôn Ý Phương.
“Yo, người đẹp. Lại gặp nhau rồi.//”
“Anh?”
Tôn Ý Phương muốn vui vẻ một đêm mà lại thấy người đàn ông lạ lùng Giản Trữ Luân lại mất hứng …
“Xin lỗi, chúng ta không quen biết. Xin tự trọng.!”
Tôn Ý Phương từ chối xác nhận với Giản Trữ Luân, riêng anh thì dường như khá hứng thú với cô nên luôn đi theo không rời …
“Này anh. Tôi không thân không thích với anh, anh đi theo tôi làm gì?”
“Cô có chắc không quen tôi?”
“Anh…?”
Tôn Ý Phương vô cùng tức giận mà tiếp tục ngồi lại bàn nhấp ly rượu dang dở.
“Nếu đã có duyên gặp lại như này thì chúng ta cũng nên làm quen một chút nhỉ?”
“Không cần, tôi thiếu bạn chắc?”
Tôn Ý Phương dùng cả cơ thể để từ chối Giản Trữ Luân nhưng càng như vậy anh càng lấn tới …
“Tôi là Giản Trữ Luân, hân hạnh làm quen.”
Nghe đến chữ Giản thì Tôn Ý Phương không thể không quan tâm …
“Giản Trữ Luân? Anh và Giản Tuyết Ngưng có quan hệ gì?”
“Tiểu Ngưng là em họ của tôi, cô quen em ấy?”
Không ngờ duyên số ra sao lại để Tôn Ý Phương gặp thêm người nhà họ Giản, nhưng cô không ghét bỏ nữa mà nghĩ cách câu dẫn Giản Trữ Luân nhằm lợi dụng anh đối phó với Giản Tuyết Ngưng và dĩ nhiên mục đích chính vẫn là chia rẽ cô với Vương Diệc Thần.