Tới ngày sinh nhật của Vương Diệc Thần (02/07), mọi lịch trình đều ghi hình rất tốt khiến quản lý Hùng tin vào sức mạnh của tình yêu có thể thay đổi một con người. Cùng lúc đó, Giản Tuyết Ngưng đang đến một cửa hàng đồng hồ..
“Xin chào, quý khách cần hỗ trợ tư vấn nào không ạ?”
Một nữ nhân viên tươi cười bắt chuyện với Giản Tuyết Ngưng..
“À, tôi muốn tìm một món quà sinh nhật cho bạn...”
Giản Tuyết Ngưng chợt khựng lại, nữ nhân viên tiếp tục hỏi thăm..
“Là bạn nam hay nữ ạ?”
“Nam..”
Giản Tuyết Ngưng có phần hơi ngại ngùng khi nghĩ đến mối quan hệ với Vương Diệc Thần, nhờ nhân viên tư vấn nên cô đã chọn được quà phù hợp và nhận được tin nhắn từ anh..
“[Tối nay gần 11h anh sẽ tới nhà đón em nhé.]”
“[Được.^^!]”
Vương Diệc Thần trên xe bấm điện thoại mà mải cười khúc khích, khiến quản lý Hùng thở dài..
“Vậy lát em tính đi như thế nào?”
“Xe của anh..!”
Cứ như thế, quản lý Hùng ngậm ngùi đưa chìa khóa xe hơi của mình cho Vương Diệc Thần. Gần tới giờ, Giản Tuyết Ngưng mặc trên người chiếc đầm đen giản dị nhưng vẫn thấy được nước da trắng như tuyết và mái tóc nâu dài xõa ngang vai, cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cô điệu đà cho bản thân mình vì một ai đó, lo mãi suy nghĩ thì tin nhắn từ anh báo đã tới dưới nhà..
“Anh đợi lâu chưa?”
“Anh mới tới thôi. Em có muốn đi đâu không?”
Giản Tuyết Ngưng ngập ngừng lấy ra hai vé xem phim..
“Nếu như anh đi xem của bản thân chắc không tiện đâu nhỉ?”
Trước đó Giản Tuyết Ngưng vốn đặt vé để xem phim của Vương Diệc Thần đóng nhưng vô tình lại đặt nhầm hai vé nên không biết làm sao..
“Em mua từ khi nào thế?”
“Tôi.. chỉ tính đi xem một mình, ai ngờ không chú ý đặt thành hai vé nên.. nhưng mà nếu anh không thích thì khỏi cũng được./”
Giản Tuyết Ngưng tính cất lại hai vé xem phim thì Vương Diệc Thần ngăn lại..
“Đừng. Anh không có ý gì đâu, anh cũng muốn xem thử bản thân diễn như thế nào.”
“Anh đừng gượng ép, tới đó cũng ko tốt cho anh mà. Mình đi cái khác cũng được.//”
Vương Diệc Thần nhận ra được là Giản Tuyết Ngưng đang lo về thân phận của anh nên đã tạo cho cô một cảm giác an toàn.
“Tuyết Ngưng, đây là lần đầu hẹn hò của chúng ta cho nên đừng suy nghĩ nhiều nhé.!”
Một Vương Diệc Thần lạnh lùng nhưng không ngờ lại đối xử khác biệt với Giản Tuyết Ngưng như thế..
“Thật sự không sao?”
“Thật. Vậy mình đi nhé.!”
Nhận được cái gật đầu từ Giản Tuyết Ngưng nên Vương Diệc Thần mới khởi động xe đến rạp chiếu phim, khi tới nơi anh phải đeo khẩu trang và kính râm để tránh bị nhìn ra.
“Thời gian vẫn còn sớm, em muốn đi ăn gì trước không?”
“Chẳng phải idol như anh không được ăn đêm sao?”
“Người khác thì có thể như vậy nhưng anh thì ăn một chút sẽ không tới nỗi đâu.//”
Giản Tuyết Ngưng chợt mỉm cười và cùng Vương Diệc Thần đi ăn nhẹ ở một cửa hàng ít người, lúc này cô mới lấy ra món quà tặng cho anh..
“Cái này.. tặng anh mừng sinh nhật.”
Hình dáng bên ngoài là một chiếc hộp vuông cỡ vừa, bên trong là một đồng hồ cảm ứng không quá đắt..
“Tôi không biết anh thích những gì nên có xem profile của anh trên mạng ghi là anh sợ bóng tối, tôi thấy đồng hồ này có chức năng cảm ứng. Trường hợp anh ở một nơi không có đèn điện thì nó sẽ tự động mở đèn, có thể giúp anh đỡ hơn khi làm việc.”
Vương Diệc Thần nhìn Giản Tuyết Ngưng mà không nói nên lời..
“Anh có thích không?”
“Anh rất thích, cảm ơn em. Anh sẽ luôn đeo nó bên người."
“Anh thích là được.”
Một hồi sau cũng đến giờ chiếu của phim nên Vương Diệc Thần chủ động nắm tay Giản Tuyết Ngưng cùng vào rạp. Trông cả hai rất hạnh phúc như các cặp đôi bình thường khác nhưng khoảnh khắc này lại bị một phóng viên chụp được..
“Vương Diệc Thần và người còn lại là ai thế ta?”
Hàng ghế cả hai chọn nằm trên cùng nên sẽ có ít người chú ý nhưng lại là chỗ lạnh hơn một chút, nên Vương Diệc Thần cởi áo ngoài khoác cho Giản Tuyết Ngưng..
“Không cần đâu. Anh lạnh thì sao?”
“Anh nắm tay em như này là đủ sưởi ấm rồi. ^^"
Gần một tiếng sau khi bộ phim chiếu hết thì Giản Tuyết Ngưng mới phát hiện Vương Diệc Thần ngủ gật từ lâu..
“Mệt mỏi như thế này mà còn rủ đi chơi, sợ anh luôn."
Vì muốn để Vương Diệc Thần ngủ thêm nên Giản Tuyết Ngưng nhờ nhân viên hỗ trợ vài phút, chợt điện thoại từ anh reo lên khiến anh tỉnh giấc..
“[Vâng. Em về ngay.!]”
“Anh có công việc thì đi trước đi, tôi tự về được rồi.”
“Xin lỗi, anh ngủ quên mất đúng không?”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận nhưng như vậy càng làm cho Vương Diệc Thần cảm thấy có lỗi nhiều hơn..
“Không sao đâu. Bộ phim này anh đóng rất hay, tôi nói thật lòng đó.”
Người con gái trước mặt luôn đem đến cho Vương Diệc Thần một cảm giác ấm áp khó tả, vì lịch trình nên anh buộc phải đi trước còn Giản Tuyết Ngưng thì gọi xe về sau. Bất giác trên xe, cô nhớ lại khoảnh khắc anh chủ động nắm tay cho tới khi ngủ gật trong rạp vẫn không buông khiến cô có phần rung động mà mỉm cười nhẹ.
“Anh, sao thế?”
Vương Diệc Thần vừa đỗ xe vào bãi thì liền lên công ty gặp quản lý Hùng hỏi chuyện..
“Có phóng viên đã chụp được hình em và nữ thần đi xem phim gửi cho chị Linh.”
Vương Diệc Thần sớm biết thế nào cũng sẽ có người chụp được nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy, anh bình tĩnh vào phòng của Đổng Linh tiếp chuyện..
“Thần, em biết chị gọi em về gấp là để nói chuyện gì đúng không?”
Đổng Linh hơi khó chịu mà đặt trên bàn tấm hình cả hai nắm tay vào rạp phim được một phóng viên chụp lại gửi cho bà..
“Chuyện này là thế nào? Chị cần một lời giải thích.”
Trên tấm hình vẫn chưa thấy rõ Giản Tuyết Ngưng nên Vương Diệc Thần thầm thở phào trong lòng nhưng vẫn chau mày lưỡng lự, mặt khác Giản Tuyết Ngưng vừa về nhà đã nhận được điện thoại khẩn từ Trình Khiết.
“[Tiếu Ngưng, em vừa đi đâu về đấy?]”
“[Có chuyện gì sao ạ?]”
“[Có người chụp được em và cậu Vương Diệc Thần đó hẹn hò với nhau ở rạp phim.]”
Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên biết được lý do mà Vương Diệc Thần lúc nãy vội rời đi là gì..
“[Trước mắt em hãy ở nhà đi nhé, chị sẽ xem tình hình rồi sẽ thông báo lại.]”
Vừa tắt máy thì nhiều suy nghĩ trong lòng kéo đến khiến Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm, còn Vương Diệc Thần phải bảo vệ cho cô nên không nói ra danh tính người đi cùng với Đổng Linh khiến bà càng đau đầu hơn.