Tiệc tối tại dinh thự của Quan thị được trang trí khá nhẹ nhàng, hai vợ chồng nhà họ Quan đang tiếp đón khách mời trong khi Quan Kính Khải vẫn chưa xuất hiện khiến người lớn lo lắng. Mặt khác, ba Giản và con gái đã trên đường đến bữa tiệc.
“Trông con rất đẹp đó, Tiểu Ngưng.”
“Cảm ơn ba.”
Giản Tuyết Ngưng khoác trên mình chiếc đầm đen tôn lên làn da trắng như tuyết, cộng thêm mái tóc nâu sáng màu cùng lối trang điểm nhẹ nhàng không khác gì một nàng công chúa. Tài xế đã dừng xe trước cổng nhà họ Quan, hai người cùng nhau tiến vào bữa tiệc. Như có ánh hào quang, vừa nhìn thấy ba Giản thì ba Quan liền ra tiếp đón …
“Giản tổng, đúng là khách quý. Cảm ơn anh đã dành thời gian tới tiệc nhàm chán này nhé.”
“Sao lại gọi là nhàm chán chứ? Tôi cũng muốn chia sẻ vui mừng khi con trai yêu quý của gia tộc du học về nước mà?”
Trong lúc hai người lớn của hai gia tộc đang chào hỏi thì toàn bộ ánh nhìn đều hướng lên người của Giản Tuyết Ngưng …
“Cô gái đó thật là đẹp…!”
“Thật ngưỡng mộ quá …//”
Nhiều lời xì xào về Giản Tuyết Ngưng khiến mẹ Quan chú ý mà hỏi thăm …
“Đây có phải là quý tiểu thư không?”
“Đúng vậy. Con gái của chúng tôi, tên là Tuyết Ngưng…”
Nhận được sự quan tâm nên Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng chào hỏi ba mẹ Quan …
“Chào hai cô chú, cháu là Tuyết Ngưng.”
“Đúng là trông đẹp y chang chị nhà thật, nhỉ?”
Giản Tuyết Ngưng cũng có phần xấu hổ khi được khen, sau đó cô rời đi để người lớn tiện nói chuyện. Tiến từng bước đến bàn ăn thì Trương Vũ Chí bắt chuyện …
“Hiếm khi thấy em đến những bữa tiệc xã giao này đấy?”
“Tiểu Chí? … Phải đó, em cũng không muốn đâu nhưng mà ba đã năn nỉ nên phải phá lệ một lần thôi.”
Gặp được người quen nên Giản Tuyết Ngưng cũng thoải mái hơn …
“Tin đồn gần đây của cậu ta, em đã đọc chưa?”
“Những tin như thế xuất hiện nhiều lắm, em không quan tâm đâu. Quan trọng là em tin tưởng vào Thần là được.”
Trương Vũ Chí gật gật đầu như đã hiểu. Một hồi sau, tiếng vỗ tay hô vang khi Quan Kính Khải xuất hiện. Chàng trai mang đến một cảm giác như một vị vua vĩ đại được người người tung hô …
“Người đó là Quan Kính Khải à?”
“Có lẽ là vậy. Anh cũng chưa từng gặp bao giờ.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì trước đó Quan Kính Khải đã nhận được tình báo là Giản Tuyết Ngưng đã đến nên lập tức nhờ người chuẩn bị một bó hoa hồng xanh – loại hoa mà cô thích. Một tay anh cầm bó hoa bước nhanh đến chỗ của Giản Tuyết Ngưng trong sự ngỡ ngàng của mọi người …
“Rất vui được gặp lại cô, Giản tiểu thư.//”
Những vị khách có mặt đều ngạc nhiên trước hành động này của Quan Kính Khải, bao gồm cả Giản Tuyết Ngưng.
“Xin lỗi. Tôi nghĩ đây là lần đầu gặp của chúng ta thì đúng hơn, Quan thiếu gia.”
Quan Kính Khải cười nhẹ nhưng vẫn dịu dàng hồi đáp …
“Cô quên rồi à? Lần trước cô đã giúp một bà lão và một bé gái đấy, đó chính là lần đầu của chúng ta…”
Khung cảnh trong trí nhớ ùa về hình ảnh của tối hôm đó mới khiến Giản Tuyết Ngưng nhận mặt …
“Vị thiếu gia mà họ nói là anh?”
“Đúng vậy.”
Ấn tượng đầu từ Quan Kính Khải đã khiến Giản Tuyết Ngưng có cái nhìn không tốt về anh, chợt anh đưa một bó hoa về phía cô mà ngỏ lời …
“Thay cho lời xin lỗi về ngày hôm đó, hoa này tặng cô.”
“Sao anh biết tôi thích hoa hồng xanh?”
Quan Kính Khải ra vẻ bí mật mà chờ Giản Tuyết Ngưng nhận bó hoa. Phía một bên người lớn hai bên khá tò mò về mối quan hệ của hai đứa trẻ …
“Anh Giản, dường như con trai và tiểu thư nhà anh có quen biết thì phải.!”
“Thật là duyên phận, có đúng không?”
Ba Giản ngoài mặt cười trông như lịch sự nhưng bên trong lại thầm suy nghĩ. Trương Vũ Chí thấy tình hình không ổn nên nói nhỏ vào tai của Giản Tuyết Ngưng …
“Bỏ qua chuyện cũ, em hãy nhận hoa trước đi. Nhiều người đang nhìn đấy.!”
Vi tránh ánh nhìn và thuyết phục từ Trương Vũ Chí nên Giản Tuyết Ngưng miễn cưỡng nhận bó hoa mặc dù trong lòng không muốn lắm. Tuy nhiên, hình ảnh sớm được một phóng viên ghi hình lại và mừng thầm cho tin tức nóng hổi ngày mai.
“Theo trực giác cùng là đàn ông với nhau, anh chắc rằng cậu ta đang muốn tán tỉnh em rồi đó.!”
“Anh nghĩ là em quan tâm sao?”
Bữa tiệc diễn ra khá suôn sẻ và dàn khách mời đang từ từ ra về. Khi nhìn thấy ba Giản và Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị ra về thì Quan Kính Khải chợt chặn đường mà lên tiếng …
“Thưa chú, cháu có thể theo đuổi Giản tiểu thư được không?”
“Chuyện này …?!”
Ba mẹ Quan vốn không ngờ người con trai luôn không chung thủy một ai mà nay lại ngỏ lời với một cô gái …
“Chú xin lỗi nhưng mà chú nghĩ có thể là không được vì Tiểu Ngưng đã có người yêu rồi.”
“Nhưng vẫn không sao nếu cháu theo đuổi cô ấy đúng không ạ?”
Giản Tuyết Ngưng im lặng nhìn Quan Kính Khải nói mà không suy nghĩ trước …
“Quan thiếu gia, tôi đoán những bó hoa gần đây tôi nhận được đều là từ anh đúng chứ? Nhưng mà, như ba tôi đã nói tôi đã có người yêu. Và ngoại trừ người đó, tôi sẽ không đặt tình cảm ở ai khác nữa. Mong anh hiểu cho.”
Giản Tuyết Ngưng vừa dứt lời liền cùng ba Giản xin phép ra về, hành động của cô lại khiến Quan Kính Khải càng thêm hứng thú mà không từ bỏ …
“Con trai, con thật sự thích Tuyết Ngưng?”
“Vâng. Con sẽ sớm chinh phục được cô ấy.!”
Quan Kính Khải tuyên bố kiêu ngạo trước ba mẹ Quan. Trên đường về, ba Giản có thể thấy được Giản Tuyết Ngưng có tâm trạng không vui …
“Cậu thiếu gia đó sớm đã có nhiều lời đồn, con đừng để ý.”
“Vâng.”
Cùng thời điểm, Vương Diệc Thần vừa quay xong cảnh quay cuối cùng và chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi thì chợt nhận được tin nhắn có hình từ người lạ trước đó. Và hiển nhiên hình ảnh hiển thị chính là khung cảnh Quan Kính Khải tặng hoa hồng xanh cho Giản Tuyết Ngưng khiến anh nhíu mày đăm chiêu.