Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 143: THỜI GIAN SẼ TRẢ LỜI




Vương Diệc Thần mải ngắm Giản Tuyết Ngưng lúc ngủ thì chợt tiếng chuông điện thoại vang lên đã đánh thức cô trở mình.

“Hửm? Anh tới khi nào thế?”

Giản Tuyết Ngưng chầm chậm nheo mắt ngồi dậy khiến Vương Diệc Thần dịu dàng vỗ về.

“Anh mới tới thôi, ông cố kêu anh lên gọi em. Cả nhà có mặt đông đủ rồi đấy.”

“Ồ. Vậy em đi rửa mặt, đợi chút nhé.!"

Trước khi xuống giường, Giản Tuyết Ngưng không quên đặt nhẹ một nụ hôn lên má phải của Vương Diệc Thần rồi mới vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, cả hai cùng nhau xuống nhà dùng bữa nhưng không khí trông khá là căng thẳng.

“Em mà không xuống chắc bữa ăn này không ai nuốt nổi.

Giản Trữ Luân thầm thì một bên khi Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần vừa ngồi vào ghế.

“Lại nữa à?”

Giản Tuyết Ngưng không muốn Vương Diệc Thần cảm thấy áp lực nên vô tư mở lời.

“Ông cố, cháu và Thần còn có việc phải đi gấp nên không tiện ở lâu. Mọi người dùng bữa ngon miệng nhé./”

Giản Tuyết Ngưng nắm tay Vương Diệc Thần cùng đứng dậy rời khỏi thì bị Giản Văn Dũng bắt chuyện.

“Tiểu Ngưng. Người lớn chờ đợi cháu cả buổi, mà bây giờ cháu nói đi là đi à?”

Giản Tuyết Ngưng khựng lại bước chân cùng đôi tay đang nắm với Vương Diệc Thần mà quay đầu phán xét.

“Ngay cả ông cố còn không lên tiếng, chưa gì ông đã muốn thể hiện điều gì sao?”

Vương Diệc Thần ra hiệu với Giản Tuyết Ngưng thì ông cố mở lời giảng hòa..

“Được rồi, Tiểu Ngưng. Ông đã nói là cả nhà cùng ăn bữa cơm mà, Thần cũng cất công tới thì mau vào bàn ăn một ít đi rồi muốn đi đâu tùy cháu.



“Tiểu Ngưng, chúng ta nghe lời ông.”

Vương Diệc Thần tiếp lời ông cố Giản mà thuyết phục Giản Tuyết Ngưng, chỉ một câu nói đó của Giản Văn Dũng đủ để mọi người xác định điều nghi hoặc là đúng. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc nên cả hai ra ngoài ngồi một lúc, cho đến khi các thành viên khác cùng ra gặp.

“Tiểu Ngưng, hai người đó đích thực là nhắm vào em rồi đó. Em cẩn thận một chút./”

Giản Trữ Luân cất giọng đầu tiên sau đó mới đến Giản Bảo Đăng ..

“Đúng đấy. Ba anh cũng nói khả năng cao là như thế nên họ mới trở về ngay lúc này, vả lại vừa rồi ánh mắt của cô Thanh Nhiên đó cứ mải ngắm Thần của em đó.”

Các anh em họ cùng nói thẳng khiến Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần nhìn nhau lắc đầu cười nhẹ, cùng lúc đó Giản Văn Dũng đang tâm sự riêng với ông cố Giản.

“Anh, anh thật sự để Tiểu Ngưng làm chủ quản gia tộc chúng ta à? Chẳng phải quy tắc của Giản thị đó giờ đều là nam trưởng tiếp nhận sao?”

“Em mới về nên có nhiều điều chưa nắm, Tiểu Ngưng đặc biệt hơn những thành viên khác. Em cứ từ từ tìm hiểu con bé là sẽ biết lý do thôi.

Giản Văn Dũng uống một ngụm trà thì chợt nghĩ đến công việc của con gái Giản Thanh Nhiên.

“Anh, con gái của em vừa về nước nên cần một công việc trao đổi. Anh xem có thể sắp xếp con bé vào tập đoàn học hỏi không?”

“Được, để anh nói với Trữ Luân một tiếng.

Không khí trong gia tộc có phần ngột ngạt nên Giản Tuyết Ngưng dẫn Vương Diệc Thần ra ngoài tản bộ.

“Em xin lỗi nhé, lần nào anh tới nhà cũng đều gặp tình trạng căng thẳng như thế. Nếu anh thấy áp lực thì sau đám cưới chúng ta dọn ra riêng cũng được, tránh để anh không quen.

“Anh không sao mà, em đừng lo. Vả lại, với thân phận của em khó trách có nhiều điều xảy ra.

Giản Tuyết Ngưng nắm chặt tay của Vương Diệc Thần mà thổ lộ.

“Em đang nghĩ có phải em đã sai khi đồng ý điều kiện ba năm của ông cố hay không?”

“Tại sao em lại nghĩ vậy?”



Bước chân của Giản Tuyết Ngưng dừng lại ngay ghế đá mà thở dài hồi đáp.

“Từ khi sinh ra, em vốn đã biết vị trí đứng đầu của gia tộc rất là mệt mỏi nên cho dù có năng lực phù hợp em cũng sẽ giấu nó đi. Nếu như mẹ em không xảy ra chuyện, thì em càng mong mình sẽ không dấn thân vào. Ba của em chỉ mong em một đời sống an nhiên, nhưng hễ em có quyết định thế nào ông vẫn ủng hộ chỉ cần không để bản thân gặp áp lực hay nguy hiểm nào là được. Bây giờ, thời gian mà có thể quay lại chắc em sẽ từ chối điều kiện đó của ông đến cùng rồi.”

“Năng lực của em mọi người đều công nhận, trừ em ra không ai phù hợp ngồi vào vị trí đó cả. Ông cố đưa ra ba năm với em cũng chỉ là muốn em thay ông điều hành thật tốt và sau đó giao lại cho người em cảm thấy phù hợp hơn em thôi.

Vương Diệc Thần dùng sự dịu dàng cùng lời nói thuyết phục khiến Giản Tuyết Ngưng mềm lòng.

“Anh ... nghĩ như vậy thật à? Anh không thấy mối quan hệ của gia đình em khá là phức tạp sao?”

“Gia đình nào mà không có phức tạp, anh chỉ suy nghĩ cho người vợ tương lai trước mặt của anh đây thôi.”

Vương Diệc Thần vừa ân cần vừa ôm lấy Giản Tuyết Ngưng vào lòng đầy nuông chiều.

“Cảm ơn anh không ngại thân phận mà vẫn luôn ở bên em, có anh đồng hành là như tiếp thêm năng lượng cho em đó."

“Anh cũng cảm ơn em vì không từ chối một nghệ sĩ bận rộn như anh, anh sẽ cố gắng trở thành chỗ dựa vững chắc cho em.

Cả hai đồng lòng ôm lấy nhau cho đến khi tiếng chuông tin nhắn của Giản Tuyết Ngưng vang lên với màn hình hiển thị tên người gửi là Giản Trữ Luân.

“[Ông cố nhờ anh sắp xếp cho Giản Thanh Nhiên kia một vị trí nên anh báo em hay.”

“[Anh cứ theo lời ông cố đi.]”

Ngón tay của Giản Tuyết Ngưng chầm chậm bấm tin hồi âm, và người nhận là Giản Trữ Luân thuận theo đó mà thu xếp.

“Lúc nãy em cũng chưa ăn được gì nhiều, đúng không? Đi thôi, về nhà anh. Anh nấu thêm cho em./”

Vương Diệc Thần ngỏ lời cùng Giản Tuyết Ngưng tới căn hộ riêng của anh, bởi anh biết hiện tại cô chưa muốn trở về nhà chính.

“Ồ”

Giản Tuyết Ngưng ậm ừ trả lời như đứa trẻ khiến Vương Diệc Thần càng chiều chuộng hơn. Ngoài ra, hai cha con Giản Văn Dũng đang trên xe thì chợt ông mở giọng dặn dò với Giản Thanh Nhiên khi cô vào tập đoàn làm việc cần làm gì và chú ý những gì.