Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 137: CÓ CỐ GẮNG SẼ ĐƯỢC ĐỀN ĐÁP




Một tuần sau, Giản Tuyết Ngưng nhận được lời mời từ Giản Bảo Ngọc đến xem bản thảo thiết kế nên đã ghé tập đoàn Houston trước khi đón Tiểu Lam.

“Tiểu Ngưng, cô tới rồi.”

Giản Bảo Ngọc đợi sẵn ngay cổng tập đoàn cùng nụ cười vui vẻ ..

“Cô đợi ở đây từ sớm hả??”

10:08

“Không có, tôi mới ra thôi.”

Giản Bảo Ngọc cùng Giản Tuyết Ngưng lên văn phòng của Ninh Tuấn Khang vì anh cũng có mặt xem bản thiết kế.

“Tới rồi à?”

Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dài cùng Ninh Tuấn Khang và Giản Bảo Ngọc.

“Vận hành tập đoàn thế nào? Có gặp khó khăn gì không?”

“Vẫn ổn, bên phía Trữ Luân hỗ trợ rất nhiều./

Giản Bảo Ngọc lấy ra hai tập tài liệu đưa cho Giản Tuyết Ngưng và Ninh Tuấn Khang.

“Đây là bản thiết kế ý tưởng của tôi, hai người xem qua đi. Nếu như không vừa ý chỗ nào, tôi sẽ sửa ngay./Giản Bảo Ngọc hồi hộp ngồi một chỗ chờ đợi kết quả mà hai bàn tay không ngừng đan xen vì hồi hộp.

“Cũng không phải là đang thi, cô làm gì căng thẳng vậy?”

“Thiết kế

quan trọng mà nên có phần lo lắng một chút.”

Giản Tuyết Ngưng và Ninh Tuấn Khang cùng nhau xem các thiết kế mà lộ ra những biểu cảm khác nhau khiến Giản Bảo Ngọc vẫn cảm thấy hồi hộp.

“Thiết kế này rất đẹp, em thấy đúng không? Tuyết Ngưng”

Giản Tuyết Ngưng đang chau mày trông rất không hài lòng nên Ninh Tuấn Khang lên tiếng dò hỏi.

“Em sao thế?”

“Tiểu Ngưng, có phải không hợp ý với thiết kế không?”

Giản Bảo Ngọc và Ninh Tuấn Khang hướng về Giản Tuyết Ngưng vừa giãn cơ mặt rồi hồi đáp ..

“Không có, tôi rất thích.”

Giản Bảo Ngọc nhận được tin tốt liền thở phào nhẹ nhõm ..



“Cô phải có niềm tin vào tác phẩm của mình chứ.!”

“Nếu Tuyết Ngưng đã không có ý kiến nào thì các công tác tuyên truyền anh sẽ nhờ người chuẩn bị, ngoài ra chức vụ của Bảo Ngọc sẽ được thông báo sau lễ cưới. Em thấy được không?”Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý và bàn giao các công việc còn lại mới ra về.

“Tiểu Ngưng, cảm ơn cô vì đã cho tôi cơ hội chứng minh. Về sau, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này"

“Không có gì đâu, nếu tôi không đưa ra đề nghị đó thì làm sao cô có thể cổ gắng hết sức vào bản thiết kế được. Vả lại, khi cô có áp lực càng lớn thì thành quả đem lại ắt sẽ càng cao.

Giản Bảo Ngọc tỏ ra đồng cảm trước lời nói của Giản Tuyết Ngưng ..

“Tôi nhờ cô thêm một việc nữa, được không? Nhưng đây chỉ là lời đề nghị, quan trọng vẫn là ở cô”

“Cô cứ nói.”

Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ lại chuyện từng trao đổi với Giản Bảo Đăng..

“Hạ tổng kia, hai anh em có từng vào thăm lần nào chưa?”

" "

Vừa ra đến cổng tập đoàn, Giản Bảo Ngọc chìm vào im lặng giống với Giản Bảo Đăng lần trước vì cái tên không vui được nhắc đến.

“Tôi vốn là người ngoài nên không thể can thiệp sâu, nếu được mong là hai anh em sắp xếp thời gian vào thăm ông ấy. Dù quá khứ đã từng làm sai nhiều chuyện nhưng suy cho cùng ông ấy vẫn là người có quan hệ máu mủ với hai người, không phải sao?”Giản Bảo Ngọc đúng là chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với người được gọi là ba ruột kia.

“Tôi không có ý muốn ép buộc cô đâu, chỉ là lời khuyên một phía thôi. Nếu không muốn, cô bỏ qua lời tôi nói cũng được.

“Không đâu, ngược lại cô nói rất đúng. Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, cô yên tâm.//

Giản Tuyết Ngưng vui vẻ nở nụ cười rồi chào tạm biệt nhằm tranh thủ đón Tiểu Lam, vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Vương Diệc Thần..

“Ngày kia anh đón em ở sân bay Bắc Kinh nhé.”

“Vâng.”

Sau khi đón Tiểu Lam tan trường thì sẵn Giản Tuyết Ngưng dẫn cô bé đi dạo chơi..

“Tiểu Lam, ngày kia chúng ta sẽ cùng về Bắc Kinh thăm bà ngoại nhé.”

“Thật hả chị?”

Thanh âm trong trẻo của Tiểu Lam mở lời vấn đáp cùng đôi mắt hy vọng.

“Đương nhiên là thật rồi.”

Tiểu Lam vui mừng vỗ tay khi hay tin được về thăm mộ bà ngoại, cùng lúc đó tài xế đã dừng lại trước một trung tâm thương mại quen thuộc.

“Tiểu Lam muốn ăn gì nào?”“Tiểu Lam muốn nhiều lắm, Tiểu Lam muốn ăn kem, ăn lẩu, ăn thịt nướng ...



Nghe Tiểu Lam kể một loạt khiến Giản Tuyết Ngưng bật cười..

“Em ăn nhiều như vậy không sợ sẽ phình to ra à?”

“Hì. Không đâu ạ.”

Hai chị em thong thả dắt tay nhau vào một quán lẩu nướng và được nhân viên hướng dẫn vào bàn riêng, lúc này Tiểu Lam xin phép một mình đến quầy lấy thức uống tự do thì vô tình đụng trúng người quen cũ là Lâm Thông và bạn gái của anh ta.

“Dạ em xin lỗi, anh chị có sao không ạ?”

Tiểu Lam tuy còn bé nhưng rất hiểu chuyện, biết mình làm sai nên liền mở lời xin lỗi.

“Nha đầu này, còn nhỏ thì nhờ ba mẹ dắt đi. Sao lại tự đi rồi lại làm bẩn quần áo người khác vậy hả?"

Khách hàng xung quanh đều cảm thấy tội nghiệp cô bé nọ mà bàn tán, thế

nhưng Lâm Thông muốn ra mặt cho bạn gái mình mà quát mắng.

“Ba mẹ mày là ai? Mau kêu họ đền quần áo cho người khác đi này.”

“Tiểu Lam không cố ý đâu ạ.”

Giản Tuyết Ngưng ngồi chờ đã lâu mà Tiểu Lam chưa quay lại, cho đến khi cô nghe xì xào bên ngoài thì thấy Lâm Thông đứng một bên còn Tiểu Lam đứng một bên khóc thút thít..“Tiểu Lam,?”

"Chi ơi?"

Giản Tuyết Ngưng liền đến ôm Tiểu Lam vào lòng mà đùm bọc, trong khi đó Lâm Thông vừa nhìn thấy cô thì sắc mặt hóa đen.

“Này cô, cô là người thân của con nhỏ này đúng không? Nó làm bẩn quần áo của tôi này, toàn là đồ hiệu không đấy.”

Lâm Thông ra hiệu cho người bạn gái ngừng nói thì Giản Tuyết Ngưng liếc mắt xét từ trên xuống dưới.

“Đồ hiệu? Cô chắc không?”

“Ý .. Ý cô là gì hả?”

Giản Tuyết Ngưng hướng ánh nhìn sắc bén sang phía Lâm Thông ..

“Đã lâu không gặp, Lâm thiếu gia. Không ngờ bản tính của anh vẫn không thay đổi nhỉ?”

“Giản tiểu thư. Chỉ là hiểu lầm thôi, bé còn nhỏ nhưng hiểu chuyện nên đã biết xin lỗi từ sớm rồi.”

Người bạn gái cảm thấy không ổn liền ra vẻ nũng nịu nhưng lập tức bị Lâm Thông gạt sang một bên.

“Chúng tôi còn việc bận, xin phép”

Lâm Thông lôi kéo cô bạn gái rời đi trước bao ánh nhìn của nhiều người, còn Giản Tuyết Ngưng dẫn Tiểu Lam vào lại bàn ăn mà khuyên nhủ. Song song đó, người quản lý của quán đang kiểm tra thông tin thì thấy tên của khách hàng họ Giản đăng ký bàn liền lật đật sai nhân viên ưu tiên phục vụ. Thì ra, quán ăn này cũng thuộc một trong những chi nhánh của Giản thị nên vị quản lý mới sắp xếp như vậy.