Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến nhận thiệp cưới được mời từ Giản Tuyết Ngưng rồi cùng đưa cô về nhà, bất chợt có điện thoại từ trợ lý Doãn gọi đến.
“Tiểu thư, không hay rồi. Chủ tịch … chủ tịch bị ngất xỉu đang được cấp cứu ở bệnh viện.”
“Sao?”
Giản Tuyết Ngưng không thể bình tĩnh khi nghe được tin ba Giản nhập viện, liền nhờ Trương Vũ Chí thay đổi địa điểm đến bệnh viện.
“Tiểu Chí, cậu đưa Tiểu Yến về trước đi. Không cần lo cho mình đâu, có gì mình sẽ nhắn cho hai người.”
“Được. Giữ liên lạc nhé//”
Trợ lý Doãn đang đợi trước cổng phòng cấp cứu thì trông thấy Giản Tuyết Ngưng đã đến …
“Ba tôi bị làm sao vậy?”
“Chủ tịch không muốn để tiểu thư phiền lòng, tập đoàn nhiều việc nhưng người đáng tin lại ít. Trong nội bộ lại có nội gián gây tổn thất lớn khiến sức khỏe ngài ấy …”
Giản Tuyết Ngưng nắm chặt hai lòng bàn tay mà tức giận …
“Đã tra ra được nội gián đó là ai chưa?”
“Chưa. Tôi nghi người này có thể làm việc cho Quan tổng của tập đoàn Quan thị, gần đây ngài ấy muốn hợp tác với chúng ta nhưng mà bảng kế hoạch đưa ra lại không được khả quan nên chủ tịch vẫn chờ xem xét. Có lẽ vì vậy mà …?!”
Giản Tuyết Ngưng hiện lên một dòng suy nghĩ về Quan tổng và thể hiện ra bộ mặt không mấy vui vẻ, lúc này đèn cấp cứu tắt hẳn cùng vị bác sĩ xuất hiện và các nhân viên y tá lần lượt đẩy ba Giản ra ngoài…
“Tình trạng của bệnh nhân vừa đi vào ổn định, nhưng mà tuổi tác của ngài ấy đã cao nên tôi kiến nghị hãy để ngài ấy tịnh dưỡng nhiều hơn và đừng để bị áp lực là được.”
“Được, cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ chú ý.//”
Trợ lý Doãn sắp xếp một phòng riêng đặc biệt cho ba Giản nghỉ ngơi, riêng Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng thông báo tình hình đến ông cố Giản yên tâm.
“Thời gian không còn sớm, anh về trước đi. Các tài liệu nào mà ba tôi đang xử lý thì gửi qua mail của tôi, còn về nội gián đó tự tôi sẽ giải quyết.”
“Vâng, tiểu thư.”
Giản Tuyết Ngưng đang chờ trợ lý Doãn thu dọn đồ đạc thì chợt lên tiếng thêm …
“Cảm ơn anh, trợ lý Doãn. Công việc tới đây anh phải vất vả nhiều chút rồi.”
“Không sao đâu, tiểu thư. Được cô và chủ tịch trọng dụng là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tối đó tại phòng bệnh, Giản Tuyết Ngưng thức đêm vừa chăm nom cho ba Giản vừa xem các tài liệu công vụ của trụ sở Giản thị ở Bắc Kinh cho đến khi điện thoại của Vương Diệc Thần hiện đến.
“Anh nghe Yến Yến nói bác trai nhập viện, tình hình ổn không em?”
Giản Tuyết Ngưng quên mất chuyện thông báo lại cho đám Trương Vũ Chí và Kim Yến Yến …
“Không còn gì đáng ngại rồi anh, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi nhiều và đừng gặp áp lực nữa thôi.”
Đầu dây của Vương Diệc Thần chợt yên lặng khiến Giản Tuyết Ngưng tò mò …
“Có phải em đang tự trách bản thân lắm đúng không?”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sang ba Giản đang nằm hôn mê trên giường bệnh mà rưng rưng …
“Một mình ba tự gánh vác mọi việc nhưng vẫn không muốn em lo lắng, mà bản thân em lại không chia sẻ với ông, để ông bây giờ phải …"
Vương Diệc Thần nghe ra được Giản Tuyết Ngưng đang cố không để nước mắt tuôn rơi …
“Tiểu Ngưng, nếu em nói vậy thì bác trai tỉnh dậy sẽ lại mắng anh nữa đấy.”
“Hở?”
Giản Tuyết Ngưng ngẩn ngơ trước lời nói từ Vương Diệc Thần …
“Anh đã hứa với bác trai sẽ không để em khóc thêm lần nào nữa, bác từng nói em là người con gái mà ông cảm thấy tự hào nhất. Anh nghĩ chuyện ngày hôm nay ông cũng không muốn giấu em đâu, chỉ là ông không muốn tạo thêm gánh nặng cho em thôi.”
“Thật à?”
Giản Tuyết Ngưng ngừng khóc mà hỏi ngược lại Vương Diệc Thần …
“Đương nhiên rồi. Tiểu Ngưng của anh không gì là không làm được, không phải sao?”
Vương Diệc Thần dành những lời khích lệ ngọt ngào nhất đến người mà anh yêu nhất, và cũng khiến Giản Tuyết Ngưng ấm lòng được phần nào.
“Cảm ơn anh nhé.’
Sáng hôm sau, ba Giản chầm chậm mở mắt thì mới phát giác là bản thân đang ở bệnh viện…
“Ba, ba tỉnh rồi. Có thấy khó chịu ở đâu nữa không?"
“Tiểu Ngưng …”
Giản Tuyết Ngưng xoay thanh cần gạc để giường chuyển động lên cho ba Giản dễ dàng dựa người, đồng thời bấm nút báo y tá và bác sĩ chẩn trị đến kiểm tra.
“Ba không sao.”
Ba Giản hướng ánh nhìn về một sấp tài liệu cùng máy tính đang ở trên bàn …
“Cậu Doãn đưa công việc cho con rồi à?”
“Ba đừng trách anh Doãn, tự con ép anh ấy đưa cho con đấy.”
Sau khi bác sĩ chẩn đoán tỷ lệ ổn định thì ba Giản mới than trách với Giản Tuyết Ngưng.
“Ba đó … từ giờ tập trung tịnh dưỡng cho con, chuyện ở tập đoàn con sẽ thay ba giải quyết.”
“Tiểu Ngưng.?!”
Ba Giản muốn mở lời nhưng ngay lập tức bị Giản Tuyết Ngưng chặn lại …
“Không thỏa hiệp gì đâu nha ạ…//”
Giản Tuyết Ngưng kiên định với quyết định của mình khiến ba Giản vừa thầm mỉm cười và đành miễn cưỡng đồng ý.
“Vất vả cho con rồi, Tiểu Ngưng.”
“Không đâu, chỉ cần ba bình an thì bao nhiêu vất vả con cũng chịu được.”
Mặt khác, Quan Kính Khải lại nhận được tin nhắn từ Giản Tuyết Ngưng về nội gián xuất phát từ ba Quan nên lòng không khỏi khó chịu.
“Nội gián của lão Quan?”
“Vâng.”
Ba Giản trầm tư một lúc lâu, nhìn vào biểu cảm của ông thì Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lời nói…
“Nhưng mà ba yên tâm, chuyện đó con sẽ tự xử lý. Nếu nội bộ lục đục thì cũng phải để người trong cuộc hay tin chứ!//”
Phía tập đoàn Quan thị ngày hôm sau, người được cho là nội gián đang báo cáo tình hình cho Quan tổng nhưng với một vẻ mặt khá là sợ hãi…
“Quan tổng, ngài nhất định phải cứu tôi … nếu không cô ta … cô ta sẽ…”
“Cô ta nào?”
Đúng lúc, cánh cửa phòng chủ tịch mở toang với sự xuất hiện của Giản Tuyết Ngưng và cô thư ký cố gắng ngăn cản.
“Cháu tự ý đến mà không báo trước, mong chú thông cảm."
“Xin lỗi chủ tịch, tôi không ngăn cô ấy lại được.”
Quan tổng ra hiệu để cô thư ký rời phòng, còn người nội gián kia nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng thì vừa trốn tránh vừa sợ hãi. Cô thư ký không yên tâm nên đã lén thông báo tình hình cho Quan Kính Khải, anh vừa hay tin thì ngay lập tức từ nhà đến công ty với tâm trạng lo lắng không nguôi.