Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 113: Thêm một lần tương trợ




Hai bên gia đình Giản-Vương đã ấn định lễ cưới nên Giản Tuyết Ngưng dành thời gian trở về Bắc Kinh, một là thăm mộ của mẹ Giản và hai là thăm những người bạn thân khác. Tại nghĩa trang, cô đang quét dọn mộ của mẹ Giản …

“Mẹ, con gái sắp lấy chồng rồi. Anh ấy đối xử với con rất tốt nên mẹ có thể yên tâm, con sẽ thật hạnh phúc khi ở bên anh ấy.”

Di ảnh trên mộ luôn là nụ cười tươi nhất của mẹ Giản khiến cô cảm giác như mẹ vẫn đang vui vẻ chúc mọi điều tốt đẹp đến với mình, sau khi thăm mộ xong thì cô đến nhà của Quan Kính Khải và Reina …

“Hả? Họ chuyển đi rồi? Lúc nào vậy?”

Một nhân viên bảo vệ của khu xem lại thông tin ghi chép và hồi đáp …

“Hình như tầm một tháng trước.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh.//”

Giản Tuyết Ngưng liên hệ nhờ trợ lý Doãn điều tra nơi ở hiện tại của Quan Kính Khải và Reina, vài phút sau cô nhận được thông tin và lập tức tìm đến. Tài xế dừng lại trước một khu chung cư nhỏ, lại còn xa trung tâm thành phố. Khi vào thang máy thì có biển báo đang sửa chữa nên cô đi thang bộ, và đã đi đến số nhà cần tìm.

“Là ở đây rồi?”

Giản Tuyết Ngưng đang tính gõ cửa thì chợt người từ bên trong đã mở cửa trước …

“Giản tiểu thư?”

Reina ra ngoài đổ rác thì lại vô tình trông thấy Giản Tuyết Ngưng đằng sau cánh cửa nên có phần bất ngờ.

“Sao cô lại … biết chỗ này?”

“Không định mời tôi vào nhà trước à?”

Reina lật đật mở rộng cửa để Giản Tuyết Ngưng vào nhà, thiết kế bên trong khá là giản dị nhưng mang cảm giác bình yên.

“Em bé đâu?”

“Tiểu An vừa ngủ, không thể chào hỏi cô được rồi.”

Giản Tuyết Ngưng nhận ly nước trong tay của Reina và từ từ hỏi chuyện …

“Vậy hai người là chuyện như thế nào? Tại sao lại chuyển nhà mà không nhắn với ai thế?”

Reina không biết giải thích từ đâu, nhưng Giản Tuyết Ngưng sớm đã đoán được mọi chuyện.

“Có phải nhà họ Quan làm khó mẹ con cô rồi không?”

“Đúng là không thể giấu được cô chuyện gì …”

Reina điềm đạm uống nhẹ một ngụm nước rồi mới bắt đầu kể chuyện …

“Sau khi sinh Tiểu An được một tuần tuổi thì ba mẹ của anh Khải có đến bệnh viện tìm tôi, họ đưa cho tôi một khoản trợ cấp riêng muốn tôi đưa Tiểu An cho nhà họ Giản nuôi dưỡng nhưng mà sẽ không đồng ý tôi là con dâu nhà họ Quan.”

“Vậy còn Kính Khải? Ý của anh ta thế nào?”

Reina hồi tưởng lại ký ức của một tháng trước mà tiếp tục lời kể …

“Anh ấy … dĩ nhiên là không đồng ý và xảy ra một cuộc cãi vã lớn với ba mẹ của mình, vì vậy anh ấy từ bỏ tất cả những gì đang có cùng mẹ con tôi làm lại từ đầu."

“Vậy cho nên hai người mới chuyển nhà sang đây?”

Reina gật đầu xác nhận thay cho câu trả lời khiến Giản Tuyết Ngưng có sự đồng cảm, chợt tiếng khóc của Tiểu An từ trong phòng vọng ra …

“Cô vào xem Tiểu An trước đi.”

“Vâng.”

Giản Tuyết Ngưng gửi tin nhắn nhờ trợ lý Doãn xử lý vài chuyện, thì tiếng cửa nhà có người trở về và người đó không ai khác là Quan Kính Khải …

“Tiểu Ngưng?”

Quan Kính Khải là người tiếp theo ngạc nhiên khi nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng …

“Sao hả? Không nhận ra tôi à?”

“Làm gì có, chỉ là hơi bất ngờ khi em tìm được đây nhưng nhớ lại có gì làm khó được đại tiểu thư là em chứ?

Nghe tiếng Quan Kính Khải đã về nên Reina từ bên trong bồng Tiểu An trở ra…

“Anh về rồi.”

“Tiểu An của bố…”

Quan Kính Khải bồng lấy Tiểu An mà cưng chiều, sau đó Giản Tuyết Ngưng mới lên tiếng …

“Phỏng vấn thất bại rồi?”

Reina có phần lo lắng cho Quan Kính Khải khi nghe câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng…

“Thất bại hôm nay thì ngày mai sẽ thành công thôi, không sao đâu.”

Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm một hồi rồi lấy ra một tấm thiệp màu hồng đặt trên bàn…

“Hôn lễ của tôi, hai người nhất định không được vắng mặt đấy. Nếu không, đừng nói hai chữ bạn bè.”

“Chúc mừng cô, Giản tiểu thư.”

Sau một hồi nói chuyện vui với nhau thì Giản Tuyết Ngưng ra về, nhưng khi xuống dưới cổng nhà lại nhìn lên và gọi điện thoại cho ba Giản.

“Ba, con muốn nhờ ba một chuyện.”

Sáng hôm sau, ba Giản được Giản Tuyết Ngưng nhờ vả nên đặc biệt hẹn ba Quan ăn cơm và hiện đang đợi trong phòng riêng của một nhà hàng nọ.

“Giản tổng, hiếm khi ngài hẹn gặp riêng tôi đấy. Haha.”

Ba Quan vừa cười lớn vừa mở cửa vào phòng, tay bắt mặt mừng với ba Giản …

“Hôm nay, có vài chuyện cần thương lượng với ngài nên … cảm ơn ngài đã nể tình mà đến.”

“Chuyện gì thế?”

Ba Giản điềm đạm uống một ngụm rượu nhìn biểu cảm của ba Quan…

“Nghe nói ngài có cháu sao lại không mời rượu mừng thế?”

Ba Quan khựng lại thao tác gắp thức ăn, nhưng vẫn không quên nở nụ cười lịch sự đáp lễ.

“Ngài nói gì vậy? Trong lòng tôi, con dâu lý tưởng nhất chính là Tiểu Ngưng nhà ngài đấy chứ cháu nào ở đây?”

“Thay mặt Tiểu Ngưng cảm ơn sự yêu thương của ngài đối với con bé, tiếc là tháng sau nó sắp là vợ người ta rồi nếu không tôi cũng hy vọng chúng ta là thông gia.”

Cùng lúc đó, Giản Tuyết Ngưng lại tìm đến nhà của Quan Kính Khải và Reina …

“Tiểu Ngưng? Có việc gì à?”

“Hai người không bận chuyện gì chứ? Cùng tôi đến một nơi đi…”

Quan Kính Khải và Reina nhìn nhau đầy khó hiểu, cả hai đồng ý đi cùng Giản Tuyết Ngưng đến một nhà hàng và đây cũng là nơi hai người ba kia đang ăn uống với nhau.

“Giản tiểu thư, sao lại tới đây thế?”

Reina ẵm Tiểu An trên tay mà đặt câu hỏi với Giản Tuyết Ngưng …

“Vào đã rồi nói.”

Quan Kính Khải và Reina không hiểu chuyện gì nhưng vẫn theo bước chân mà vào nhà hàng, cả ba người và em bé được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng của ba Giản.

“Con bé tới rồi.”

Giản Tuyết Ngưng xuất hiện sau nhân viên phục vụ mà bước vào, nhưng khi Quan Kính Khải và Reina nhìn thấy ba Quan liền thay đổi biểu cảm. Ba Quan cũng như vậy, thấy con trai và người phụ nữ bị từ chối đi cùng với nhau càng khiến ông khó chịu hơn.