Giản Tuyết Ngưng đang tập trung vào tiết học hiện tại, vừa kết thúc bài giảng thì thầy chủ nhiệm trao đổi vấn đề ngay …
“Tuyết Ngưng, chỗ của thầy đang có hai đề nghị mời em đến làm học sinh trao đổi của hai đại học đứng đầu thế giới. Em có hứng thú không?”
“Thầy à, em chỉ là muốn hoàn thành luận văn tốt nghiệp để còn về hỗ trợ công việc của gia đình. Thầy cũng biết mà?”
Trong trường đại học lời nói dèm pha nhiều nên chỉ có thầy chủ nhiệm là biết về thân phận của Giản Tuyết Ngưng…
“Được rồi. Thầy muốn trưng cầu ý kiến thêm thôi, vậy để thầy phản hồi lại bên đó.”
“Cảm ơn thầy.”
Mặt khác ở phía nhà của Hạ Nguyệt Lệ, cô dọn đồ trong phòng xong thì vừa trở ra đã thấy Giản Bảo Đăng nấu ăn dưới bếp …
“Anh làm gì vậy?”
“Nấu bữa tối cho em đó, sắp xong rồi.//”
Vẻ mặt của Hạ Nguyệt Lệ vẫn còn khá là ngạc nhiên, kèm thêm sự bỡ ngỡ bởi người đàn ông đang dọn đồ ăn trước mắt …
“Xong rồi, mau ăn đi cho nóng.”
“Anh vẫn còn một cô em gái khác nữa đấy, đừng tập trung vào tôi quá.”
Sau khi bữa ăn kết thúc thì Hạ Nguyệt Lệ cùng Giản Bảo Đăng rửa chén với nhau.
“Chuyện đến Hạ thị làm việc, em cứ suy nghĩ thêm đi.”
“Chẳng phải đã nói rõ từ sớm rồi sao?”
Hạ Nguyệt Lệ vẫn từ chối nhưng Giản Bảo Đăng cố chấp khuyên nhủ.
“Tôi biết em sợ dị nghị, nếu đi làm cũng sẽ không được yên ổn nhưng mà con người khi vấp ngã đều phải đứng lên từ đó không phải sao?”
“…”
Giản Bảo Đăng có thể nhìn ra được Hạ Nguyệt Lệ muốn trốn tránh mọi chuyện.
“Vả lại, không đi làm thì lấy đâu tiền phòng em trả tôi đây?”
Không ngờ, Hạ Nguyệt Lệ có thể bật cười vì một câu nói đùa nhạt từ Giản Bảo Đăng. Tiễn anh ra về xong thì cô mới nghiêm túc suy nghĩ lại yêu cầu từ anh và Giản Tuyết Ngưng.
“[Cơ hội đến với mình như thế, mình có nên đồng ý không?]”
Sáng ngày hôm sau, Giản Tuyết Ngưng bị đánh thức bởi cuộc gọi của Giản Trữ Luân với tâm trạng khó chịu mà hằn giọng khiến đầu dây bên kia sợ hẳn …
“Tiểu Ngưng. Hạ Nguyệt Lệ đang ở Hạ thị nhận việc rồi. Em có muốn đến không?”
“Đến làm gì? Có Bảo Đăng hỗ trợ cô ấy rồi mà, anh thuận theo tự nhiên đi.”
Vì tiết học bắt đầu vào buổi trưa nên Giản Tuyết Ngưng cúp máy ngay và tiếp tục giấc ngủ.
“Hừm … Hoan nghênh cô trở lại Hạ thị, các công việc sắp tới sẽ để Đăng báo lại chi tiết cho cô.”
“Vâng, cảm ơn Luân tổng.//”
Hạ Nguyệt Lệ lịch sự biết ơn nhưng có thể nhìn ra được rằng Giản Trữ Luân vẫn còn e dè với cô, một lúc sau thì Giản Bảo Đăng quay lại với gương mặt tươi cười.
“Đến rồi à?”
“Vấp ngã ở đâu thì đứng lên từ đó, mong là sẽ được như anh nói.”
Giản Trữ Luân bên cạnh thấy khung cảnh của một nam một nữ này có gì đó rất khác, gần đến trưa thì Giản Bảo Ngọc được mẹ nhờ mang cơm đến cho anh trai nhưng bắt gặp Hạ Nguyệt Lệ đang ở cùng…
“Anh, sao cô ta lại ở đây?”
Giản Bảo Đăng bất ngờ trước sự xuất hiện của Giản Bảo Ngọc và tìm cách giải thích …
“À thì … mà sao em đột ngột tới không báo thế?”
“Mẹ nhờ em mang cơm cho anh, sợ anh vì lo việc quá không ăn uống đầy đủ. Anh chưa trả lời em đó, sao cô ta lại ở đây?”
Giản Bảo Ngọc không thể bình tĩnh khi trông thấy Hạ Nguyệt Lệ …
“Anh quên những gì cô ta đã làm với chúng ta rồi sao?”
Giản Bảo Đăng nhất thời chưa biết xếp từ vựng như thế nào cho phù hợp, thì Hạ Nguyệt Lệ đứng dậy hối lỗi.
“Xin lỗi. Tôi biết khi xưa từng hành xử không đúng và không mong sự tha thứ, nhưng mà tôi vẫn chính thức gửi lời xin lỗi đến hai người…”
Chưa kịp nói hết thì Giản Bảo Ngọc liền thuận tay hất ly cà phê đang cầm vào cả người Hạ Nguyệt Lệ khiến cô và Giản Bảo Đăng hốt hoảng …
“Ngọc, em làm gì vậy?”
Giản Bảo Đăng quay sang hỏi thăm Hạ Nguyệt Lệ khiến Giản Bảo Ngọc khó chịu bỏ về.
“Em không sao chứ?”
“Không sao. Tôi vào nhà vệ sinh xử lý một chút, anh hãy đuổi theo Bảo Ngọc đi.”
Giản Trữ Luân đau lòng nhìn bóng dáng Hạ Nguyệt Lệ bước vào nhà vệ sinh, còn Giản Bảo Ngọc vẫn chưa hết tức giận nên khi ra ngoài cửa Hạ thị thì cô đã liên lạc ngay cho mẹ của mình.
“Mẹ ơi, anh hai bắt nạt con.//”
Lúc này, Hạ Nguyệt Lệ đang lau chùi lại quần áo và tóc tai nhưng không quên nhìn hình ảnh của bản thân hiện tại mà cười khổ.
“[Bị như này cũng đáng, mình còn trông đợi được gì sao?]”
Giản Bảo Đăng đang chờ ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ mà không khỏi lo lắng, vừa thấy Hạ Nguyệt Lệ trở ra liền đến hỏi thăm.
“Em không sao chứ?”
“Sao anh còn ở đây? Không đuổi theo Bảo Ngọc à?”
Giản Bảo Đăng lắc đầu đáp thay, song vẫn không quên tình hình của Hạ Nguyệt Lệ.
“Hay là em về nghỉ ngơi đi? Ngày mai hãy đến nhận việc sau.”
“Không sao đâu, tôi ổn mà. Như này còn chưa là gì so với trước đây, anh đừng lo.//”
Hạ Nguyệt Lệ dặn lòng trấn an Giản Bảo Đăng, mà anh lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng …
“Gần đây có trung tâm thương mại, tôi đưa em đi mua một bộ khác. Đi thôi!”
“Hả?”
Hạ Nguyệt Lệ cứ như thế mà mặc cho Giản Bảo Đăng kéo đi, vô tình bị Giản Trữ Luân bắt gặp.
“[Hai người họ không phải anh em sao?..]”
Sau khi được thay một bộ quần áo khác, thì Giản Bảo Đăng tiếp tục dẫn Hạ Nguyệt Lệ vào ăn trưa.
“Anh không lo cho Bảo Ngọc à?”
“Con bé chỉ đang làm nũng thôi, không bị gì đâu.”
Hạ Nguyệt Lệ nhìn Giản Bảo Đăng bình thản đặt món với nhân viên phục vụ mà dặn lòng buộc phải kìm nén lại những cảm xúc lầm tưởng. Trở lại văn phòng tập đoàn Hạ thị, Giản Trữ Luân đang xem hợp đồng dự án thì đột nhiên mẹ của Giản Bảo Đăng tìm tới khiến anh nhất thời chưa biết tiếp đón như thế nào. Anh đành liên hệ cho Giản Bảo Đăng trở về, và gửi kèm một tin nhắn đến Giản Tuyết Ngưng thông báo tình hình.