Từ đầy tháng, thôi nôi đến sinh nhật tất cả đều tổ chức rất linh đình, nhưng mọi sự chú ý không nằm ở những nhân vật chính mà luôn là phu nhân tổng tài.
Tuy những năm trước sau sinh cô béo lên không ít nhưng vóc người của cô luôn rất đẹp, với cả cô là nhà thiết kế nên tự vẽ cho mình một mẫu có thể che hết khuyết điểm giúp cô luôn rạng ngời sáng chói.
Những khách mời nữ tham dự xong liền quay sang đặt hàng những mẫu thiết kế riêng của Lunas. Riêng chuyện bán trực tiếp tại cửa hàng chính,Lunas đã có thêm nhiều chi nhánh lớn ở những thành phố lân cận, giờ thêm cả thiết kế riêng cho những khách mời trong mỗi buổi tiệc thật sự quá sức, cuối cùng Lâm Ý Hân quyết định sẽ tuyển thêm hai nhà thiết kế có phong cách gần giống với cô.
Từ ngày có tiểu công chúa Lâm Ý Hân có vẻ như chẳng cần phải làm gì trong nhà, Tống Hải Thành chẳng cho cô động đến con, mọi chuyện giao tất cho bảo mẫu, thậm chí việc cho con bú cũng bị cướp việc.
Lúc đầu cô có chút bức xúc, sau dần quen nên cũng chẳng nói gì nữa, bây giờ sau hơn năm năm ở bên nhau, bốn mặt con sức khỏe cô kém đi rất nhiều, Tống Hải Thành lo lắng cho cô chăm cho cô lại sức bằng mọi cách, không cho cô làm việc gì thậm chí bắt cô ngừng thiết kế một thời gian, an tâm giao Lunas cho hai nhà thiết kế thân cận dưới sự quản lý của Lâm Điền.
Đến nay gần đến sinh nhật hai tuổi của Tống An Kỳ, Lâm Ý Hân đã lấy lại vóc dáng như xưa, cân nặng cân đối bốn mươi lăm kí, dáng người mãnh khảnh, cơ thể có chút đẩy đà hơn rất nhiều.
“Hân Hân, anh còn nợ em một lễ cưới thế kỷ, sao nợ em chuyến du lịch tuần trăng mật, chúng ta kết hôn nha!” Tống Hải Thành bỗng khụy gối trước mặt Lâm Ý Hân, anh cầm tay cô nhẹ nhàng nói.
“Bốn mặt con rồi, còn kết hôn gì nữa, với cả tập đoàn bận rộn, anh là chủ tịch sao có thể bỏ bê mà đi chơi được!” Lâm Ý Hân kéo Tống Hải Thành đứng dậy nói.
“Con có rồi ai bảo không kết hôn được nữa, vợ anh xinh đẹp như thế này anh muốn được mọi người ai ai cũng phải ngưỡng mộ anh chứ!” Tống Hải Thành ôm lấy cô yêu chiều nói.
“Lại dẻo miệng, được kết hôn thì kết hôn” Lâm Ý Hân cười vui vẻ nói.
“Sau kết hôn chúng ta cùng bác hai, các con nữa cùng đi du lịch, trước giờ bác hai cũng bận trong bận ngoài không có được nghĩ dưỡng chút nào cả!” Lâm Ý Hân lại nói tiếp.
“Theo ý em vậy, thật ra anh chỉ muốn hai chúng ta đi thôi, anh muốn cho em được hưởng tuần trăng mật mà!” Tống Hải Thành vờ giọng ủy khuất.
“Em hưởng hay là anh hưởng đây, chắc những ngày trăng mật đó anh không cho em xuống khỏi giường mất!” Lâm Ý Hân đôi mày nhíu lại cô cũng vờ lớn giọng.
“Ừ thì…ừ thì cũng là cả hai cùng hưởng mà haha!” Tống Hải Thành bị nói trúng tim đen nên có chút ấp úng.
“Ở nhà ngày nào cũng hưởng đến tận hai ba hiệp, sáng anh vẫn còn sức đi làm, còn đi chơi hai người không áp lực công việc, chắc em nằm liệt giường luôn quá!”
“Hôn lễ của chúng ta, em muốn tổ như thế nào?”
“Em muốn như này…như này…”
Cả hai bàn chuyện tổ chức lễ kết hôn rất vui vẻ, sau khi bàn chuyện trên giấy cả hai lại bàn chuyện trên giường, sau khi tiểu công chúa được ba tháng tuổi anh đã tự động đi thắt ống dẫn tinh nên bây giờ hai vợ chồng có quan hệ nhiều như thế nào cũng không sợ lại mang thai nữa, trừ thời gian Lâm Ý Hân nghĩ ngơi dưỡng bệnh luôn là thời gian anh quấn lấy cô không rời, nên thời gian dưỡng bệnh cô cũng có chút kéo dài hơn mọi người.