Tống Hải Thành cùng Lâm Ý Hân bước đến hội trường, cô nhìn Tô Thanh Thanh, đôi mắt cô tỏa ra tia sắt lạnh chỉ người đối diện là Tô Thanh Thanh mới cảm nhận được, sự lo sợ, em dè cô ta liếc mắt nhìn người được cho là vị hôn thê của Tống Hải Thành là ai, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt, đôi mắt Tô Thanh Thanh long sòng chỉ mong được mau chóng rời khỏi trang viên này, chạy về nhà mà trốn trong chăn.
Người mà cô đã cướp váy, tặng người đó một cái tát, sỉ nhục chửi mắng thậm tệ, khi nãy cô ta còn gây sự với người đó trước buổi lễ, e rằng Tô Thanh Thanh cô không còn đường sống trong thành phố Bạch Lâm này thật rồi.
Buổi lễ vẫn tiếp tục diễn ra, tuy chỉ là đính hôn nhưng nó chẳng khác gì một đám cưới thật thụ, có tuyên thệ, trao nhẫn, hôn nhau, và trao quà.
Tô Thanh Thanh phải đứng trên sân khấu chứng kiến toàn bộ buổi làm lễ, phải đợi đến lúc trao quà thì cô ta mới có đất diễn trên sân khấu này, Tô Thanh Thanh chỉ muốn thật mau rời khỏi sân khấu, khi vừa trao trả hộp trang sức kim cương kia cô ta đã muốn rời đi ngay.
Nhưng đời đâu như là mơ, Tô Thanh Thanh đã bị kéo lại, nhìn chính diện với Lâm Ý Hân, cô ta chỉ kịp thấy nụ cười của người mặt chiếc váy đỏ đối diện liền ăn ngay một cái tát như trời giáng của nhân vật chính hôm nay Lâm Ý Hân.
Chát.
"Tôi đây trước giờ có thù tất báo, cái tát này tôi trả cho cô ngày đó đã cướp chiếc váy này trên tay của tôi, còn đánh người của tôi! "
Lại chát.
“Cái tát thứ hai này là trả cho cô cái tát ngày hôm đó, và trả cho cô vì hôm nay dám sỉ nhục tôi lúc sớm!”
Lại một lần nữa tiếng chát vang lên.
“Cái cuối cùng này là quan trọng nhất là cô có ý đồ muốn cướp Thành Thành của tôi!”
Liên tục chịu ba cái tát và những lời như sát muối vào tim của Lâm Ý Hân dành cho cô ta, Tô Thanh Thanh không phản kháng được, toàn bộ cơ thể như đã hóa đá chết trân tại chỗ. Trong đầu chỉ có văng vẵng những từ ‘nhục, thật nhục nhã’
“Tô Thanh Thanh cô dám làm như vậy với vợ của tôi, vậy xem ra cô không coi tôi ra gì rồi, được vậy tôi tuyên bố nhà họ Tô không còn liên quan gì đến tập đoàn Tống Thị, nhà họ Tô bị khai tử ở thành phố Bạch Lâm này!” nói rồi Tống Hải Thành mạnh mẽ đưa mắt nhìn Lý Bân.
Lý Bân liền hiểu ý kéo Tô Thanh Thanh xuống khỏi sân khấu hội trường, cùng hai tên bảo an khác kéo hai vợ chồng họ Tô vứt ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của đôi vợ chồng họ Tô, hai người vẫn chưa biết mọi chuyện tại sao lại như vậy.
Cổng trang viên đã đóng lại, ba người nhà họ Tô bị đuổi ra, đứng ở bên ngoài cổng.
Chát…
Lại một cái tát vào mặt Tô Thanh Thanh, khóe miệng cô ta chảy ra một vệt máu, Tô Thanh Thanh ấm ức nhìn ba của mình.
“Cái con khốn này, ai mày không chọc sao lại chọc phải phu nhân tương lai của chủ tịch chứ, mày hại cả nhà không còn đường sống rồi mày biết không?” Tô Viễn Châu tức tối quát.
“Con làm sao biết được chứ, chẳng phải ba nói rồi sao, con là ứng cử viên sáng giá cho vị trí phu nhân chủ tịch, tại sao giờ lại lòi đâu ra con nhỏ đáng ghét đó chứ!” Tô Thanh Thanh vẫn không khỏi ấm ức.
"Mày…tao đây cũng đâu có ngờ " Tô Viễn Châu tức giận giẫm chân mà gằng giọng.
Ngay lúc đó điện thoại Tô Viễn Châu reo lên, theo sau đó là thông tin nhà ông ta đã bị niêm phong gán nợ, do ông đã trốn thuế, tham ô công quỷ tất cả đã được điều tra ra tất cả.
Tô Viễn Châu đứng sắp không vững, ông nghiêng người sắp ngã liền được vợ mình cùng đứa con gái đỡ lấy, sau một hồi ông cũng không chống cự nỗi mà ngất đi.
Bên ngoài mệt mõi thống khổ như thế nào bên trong trang viên lại vui vẻ mở tiệc như bình thường, người nhà họ Hà và họ Lê cũng đã vui ra mặt.
Ngày trước cả hai cứ lo sợ nhà họ Tô sẽ gây khó dễ họ,khi con gái nhà họ Tô sẽ được chọn làm phu nhân chủ tịch, tuy là nhà họ Tô thấp hơn họ một bậc nhưng lúc nào họ cũng phải nhường nhà họ Tô năm đến bảy phần.
Tống Hải Thành cẩn thận giúp Lâm Ý Hân nâng phần đuôi váy, anh cướp luôn cả việc của Lê Uyển.
Lê Uyển lúc này chỉ có thể lủi thủi lẻo đẻo theo sau hai vị nhân vật chính này.
“Uyển Uyển, con làm gì ở đây vậy?” một giọng nói chợt vang lên phía sau Lê Uyển.
Lê Uyển xoay người liền thấy Lê Phương Trực cùng Đàm Lệ Hoa ba mẹ của mình.
“Con theo Tống tổng cùng phu nhân làm việc, mẹ thấy chiếc váy phu nhân đang mặc không con là người cầm bản thiết kế đi may đó, con là người giám sát từng chi tiết đó!” Lê Uyển phấn khích khi nói về thời trang.
Thật ra Lê Uyển là con gái của Tổng giám đốc Lê tập đoàn TH, cô đam mê thời trang hơn là nối nghiệp kinh doanh của ba.
“Con thích mẫu phong cách nhà thiết kế đó sao, được vậy ta sẽ mở cho con một cửa hàng thời trang, rồi mời nhà thiết kế đó về làm thiết kế chính cho cửa hàng” Lê Phương Trực nói.
“Có tiền cũng không mời nổi đâu ba!” Lê Uyển cười cười nói.
“Ở thành phố này ngoài Tống tổng ra nhà ta cũng đâu thua kém nhà nào, làm sao mà một nhà thiết kế nho nhỏ lại không mời nổi!” Lê Phương Trực lại nói.
“Thật sự không mời nổi, sau hôm nay lại càng khó mời hơn!” Lê Uyển nhún vai lại cười.
“Thật sự khó mời thế sao, người đó là ai, ông trời à!” Đàm Lệ Hoa tiếp lời chồng mình.
“Thật sự là bà trời đó!” nói rồi Lê Uyển nhướng mắt nhìn về phía Lâm Ý Hân, xuýt xoa ngưỡng mộ.
“Là phu nhân tương lai của Tống tổng sao, quả thật là bà trời rồi!” Lê Phương Trực lắc đầu nói.