"Phu nhân có chuyện gì Tống tổng " Lý Bân đứng ngoài cửa xe cẩn thận gõ cửa nói.
“Có lẽ đã bị hạ thuốc rồi, mau lên xe đưa cô ấy đến bệnh viện!” Tống Hải Thành giọng gấp gáp.
Thật ra anh đã muốn lái xe đưa cô đi viện từ nãy giờ rồi, nhưng do cô cứ quấn lấy anh, càn quấy đủ kiểu khiến anh không thể lái xe được nên chỉ còn cách gọi Lý Bân đến.
“Bị hạ thuốc rồi sao, thế có đi viện cũng chẳng tốt hơn là mấy, như thế khác gì đang dày vò phu nhân” Lý Bân vừa ngồi vào ghế lái vừa nói.
“Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi thôi, cậu cũng biết tôi không muốn thừa nước đục mà thả câu mà!” Tống Hải Thành vừa nói vừa cố giúp cô che chắn lại phần áo bị lộ khi cô cố làm loạn lên người anh.
“Chuyện này…!” Lý Bân cũng bất lực tập trung lái xe đến bệnh viện.
Chiếc xe lăn bánh được một lúc, hơi thở Lâm Ý Hân càng thêm gấp rút, người lại càng nóng phừng hơn nữa, cô khó chịu toàn thân lấm tấm mồ hôi.
“Đến khách sạn gần nhất!” Tống Hải Thành thấy cô khó chịu, anh không khỏi đau lòng, anh biết nếu cứ kéo dài thêm nữa cô sẽ xảy ra chuyện mất.
Tống Hải Thành anh tự thề với lòng sẽ trả cho tên Đào Lãnh đó gấp bội vì đã dám chuốc thuốc cô, làm cho cô chật vật như vậy.
Sau khi nhận được thẻ phòng, Tống Hải Thành bế cô lên phòng khách sạn, nhưng khi lưng cô vừa chạm đến chiếc nệm, cô như được một lực sức mạnh đâu đó nhập vào cơ thể, Lâm Ý Hân mạnh dạn ghì chặt lấy cổ Tống Hải Thành không cho anh rời khỏi, chiếc áo vest anh khoác cho cô khi nãy đã bị cô hất tung ra, khuôn ngực đẩy đà trốn bên trong chiếc áo con con cũng lộ diện khoe mẽ trước mắt anh.
“Thành Thành em nóng quá! Thành Thành em khó chịu chết mất, anh giúp em đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh mà!” Lâm Ý Hân giọng thều thào nhưng lại vô cùng quyến rũ anh.
"Haha…em sẽ chịu trách nhiệm với anh sao, được vậy em phải là của anh đó!"Tống Hải Thành cũng phải bật cười với lời của cô, ai đời một đứa con gái sắp bị một tên đàn ông ăn sạch mà lại còn đòi chịu trách nhiệm với người ta, phải chăng người được hời không phải là anh à.
“Được em là của anh, chỉ mỗi anh thôi!” nói rồi cô day dưa cánh môi mình áp vào môi anh, mê đắm mà đưa lưỡi mình lấn áp chen vào trong miệng anh, cô điêu luyện đến nỗi anh có chút giật mình, ngay cả thanh niên hơn hai mươi tuổi như anh mà lại còn không có kinh nghiệm bằng cô.
Trong đầu Tống Hải Thành chợt lóe lên một suy nghĩ phải chăng Lâm Ý Hân đã làm chuyện này rất nhiều lần trước đây rồi, anh không ghen tức, không hờn dỗi ngược lại càng cảm thấy nhẹ nhõm vì như thế có lẽ sẽ không làm cô phải đau vì ‘cái lần đầu’ nữa.
Nghĩ thế anh không e ngại nữa, Tống Hải Thành mạnh dạn cởi bỏ toàn bộ quần áo của cả hai, môi vẫn kề môi lần này anh chủ động thăm dò mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, hai tay xoa nắn cặp gò đào đầy nở nang của thiếu nữ mười bảy trước mặt.
“Kể từ giờ phút này Lâm Ý Hân em chỉ có thể là của một mình anh thôi biết không?” Tống Hải Thành vùi đầu vào cổ cô muốn bắt đầu ‘giải thuốc’ cho cô.
Bàn tay anh chạm vào nơi nào, cơ thể cô như được dòng nước lạnh áp vào, cơ thể nóng bừng của cô như được giải tỏa hỏa khí phần nào.
“Em vẫn luôn là của anh mà, chỉ có một kiếp ham vui mắt mù nên mới không chọn anh mà chọn tên Đào Lãnh khốn nạn kia thôi!” Lâm Ý Hân mắt vẫn nhắm nghiền tận hưởng sự mát lạnh mà cơ thể anh truyền tới cho cô.
“Đào Lãnh!” Tống Hải Thành chợt khựng lại khi nghe cô nhắc đến tên một người đàn ông khác ngoài anh, khi nào xong chuyện với cô đi anh sẽ tìm Lý Bân điều tra về người có cái tên Đào Lãnh này. Nhưng mà khoan cô ấy nói là ‘kiếp’ sao?
Cô gái dưới thân mắt vẫn nhắm nghiền đột nhiên mở to, cô ôm chầm lấy anh, xoay người lật ngược tình thế, cô đè lên trên thân anh, bắt đầu quấy rối anh.
Cô nhìn body nóng bỏng của anh mà thèm thuồng chảy cả dãi, tính từ lúc tỉnh lại đến bây giờ cũng được một thời gian rồi cô chưa được nhìn lại body săn chắc của anh. Lâm Ý Hân ngoạm lấy đầu ngực có phần nhô cao của anh, tay cũng bắt đầu mò mẫm ‘cậu nhỏ tiểu Thành Thành’.
“Cái con bé hư hỏng này, xem anh chơi chết em như thế nào!” Tống Hải Thành không kiềm chế được dục vọng nữa, anh lại xoay người lật cô nằm trở xuống, một lần nữa anh chiếm thế thượng phong.