Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 42




Tống Cẩm Đan xuống xe, dì Vương vẫn đứng trước cổng chưa rời đi. Dì nhìn cô với ánh mắt vui vẻ.

" y za, giới trẻ ngày nay đều thích tâm sự trong xe lâu đến vậy sao?"

"Không phải đâu dì! Là con ngủ quên trong xe."

Cô vội vàng lên tiếng phủ nhận.

"Là người đàn ông lần trước con dẫn về sao? Vừa rồi tiểu thư đóng cửa kính nhanh quá, làm tôi chưa kịp nhìn rõ."

Trước những lời dò hỏi của dì Vương, cô bỏ chạy lên phòng, thoải mái tận hưởng giấc ngủ ngon trên chiếc giường thân thuộc.

***

Buổi tiệc nho nhỏ mà cô thưởng cho nhân viên là một chuyến đi dã ngoại, địa điểm là tại Hồ San Hô. Nơi đây cỏ cây xanh mơn mởn, không khí trong lành, những ao nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Những chiếc xe bus chở đầy nhân viên đỗ lại trên bãi đất trống, không khí vui mừng hoà vào thiên nhiên.



Thời tiết hôm nay rất đẹp, gió trời dịu nhẹ, mặt trời khuất dạng vào ánh mây, chiếu sáng xuống mặt đất những tia nắng yếu ớt.

Có vẻ như mọi người rất vui, tụ tập ăn uống.

Cố Lôi còn muốn không khí vui hơn nữa mà bày ra trò chơi có thưởng.

"Tống tổng, giải nhất sẽ được đi Hawaii 5 ngày 5 đêm, giải nhì là nghỉ phép 1 tuần lễ, giải 3 là thưởng 1 tháng lương. Tống tổng thấy sao, đã đủ hấp dẫn chưa?"

Tống Cẩm Đan lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, bên cạnh cô còn có Phó Tử Sâm đang chăm chú đọc tài liệu.

"Tùy cậu, cho cậu toàn quyền quyết định. Giải thưởng do Tống thị chi trả!"

Vừa nghe đến có trò chơi rút thưởng, mọi người đều nháo nhào tham gia. Vì để đảm bảo tính công bằng, Cố Lôi đã dùng tên của toàn bộ nhân viên rút ngẫu nhiên trên máy tính. Sẽ có khoảng 20 người được chọn.

Đã chọn được 18 người chơi, đến người thứ 19 thì Cố Lôi ngập ngừng, mãi sau đó mới hô to lên tên người đó.

"Tống Cẩm Đan từ tập đoàn Tống thị, mời cô lên sân khấu."

Cô tháo kính râm, ngồi bật dậy nhìn về phía Cố Lôi, cảm giác rất giống như cô tưởng tượng ra.

"Tống Cẩm Đan, mời cô lên sân khấu."

Bây giờ cô mới chịu phản ứng lại, chậm rì rì mà bước lên trung tâm. Cố Lôi nhìn cô với vẻ mặt thành khẩn, cô còn cố tình "khen ngợi" hắn.

"Cậu tài lanh lắm? Ai mượn cậu lôi tôi vào làm gì?"



"Sếp đừng giận mà, sếp tham gia không phải mọi người càng vui sao?"

Đến người cuối cùng được chọn, Cố Lôi cũng rất bất ngờ khi bấm trúng người này. Cậu ấy không biết hôm nay là đen hay đỏ nữa, toàn bốc phải hai vị ác bá thế này.

"Người cuối cùng là anh Phó Tử Sâm của tập đoàn Chance. Mời anh lên đây!"

Mặt lạnh như Phó Tử Sâm ấy vậy mà cũng chịu lên sân khấu, anh đứng ngay bên cạnh cô.

Cố Lôi rất hào hứng tuyên bố tiếp luật chơi: "Bây giờ tôi sẽ xếp đội ngẫu nhiên. Mỗi đội sẽ phải hoàn thành 3 thử thách để tìm ra người chiến thắng!"

20 người được chia thành 10 đội, ấy vậy mà cô cùng Phó Tử Sâm lại cùng chung một đội. Thử thách thứ nhất, là cả hai người giữ bóng bằng trán vượt qua các chướng ngại vật để đưa bóng về đích. Đội dành chiến thắng là đội có số bóng nhiều nhất.

Thử thách này tưởng đơn giản nhưng không hề đơn giản. Những quả bóng bay to được bơm khí, lại chỉ có thể dùng phần trán, nếu không giữ cẩn thận bóng có thể bị bay đi mất.

Thử thách đầu tiên kết thúc, Cố Lôi tuyên bố: "Chúc mừng cặp đôi Hoa Quả Sơn mang về số bóng nhiều nhất."

Mỗi cặp đôi đều phải tự đặt tên cho đội, cô cũng vậy, cái tên Hoa Quả Sơn là tên của nhóm của Phó Tử Sâm và Tống Cẩm Đan. Qua lượt chơi đầu tiên đã có 3 đội bị loại.

Đến với thử thách thứ hai, độ khó ngày càng tăng lên. Trò chơi mang tên "Ném đậu vào ly", mỗi đội chơi sẽ phải đứng cách miệng ly 2 mét để ném đậu vào trong ly. Tiếng hò reo cổ vũ phía dưới cũng ngày một náo nhiệt.

"Cố Lôi, cậu đùa tôi đấy à? Miệng ly bé như vậy mà cũng ném?"

Cố Lôi biết sếp mình đang tức giận liền tránh đi, cậu đứng một bên hô to: "Trò chơi bắt đầu, mời các đội chơi sẵn sàng."

Đối với những trò chơi như này, Tống Cẩm Đan quả nhiên rất vụng về. Đậu mà cô ném không rơi trên bàn thì cũng nằm dưới đất. May mà có Phó Tử Sâm, khả năng nhắm trúng đích cũng anh rất tốt mới giúp cho đội qua được ải này. Lần này cả cô và anh không có đủ may mắn mà xếp gần bét bảng.

"Cố Lôi, tôi rất muốn băm cậu ra đấy!"

"Sếp đừng giận, chơi vui thôi mà!"

Thử thách thứ ba của Cố Lôi mang tên "Tìm đồng đội". Về luật chơi, người tìm sẽ phải ghi nhớ những đặc điểm nổi bật nhất của đồng đội, sau đó sẽ phải bịt mắt tìm, dùng tay sờ vào đặc điểm vừa ghi nhớ để ra đồng đội trong 10 người gần giống nhau.

"Anh Phó, tôi sờ tay anh nha?"

Cô lựa chọn tay anh sẽ là đặc điểm để cô ghi nhớ. Tống Cẩm Đan cầm bàn tay anh lên ngắm nghía, đôi tay rất đẹp, tay anh to hơn tay cô nhưng lại vừa dài vừa trắng, cũng rất thon không quá thô kệch.

"Có thể sờ thêm chút nữa!" - Anh mở lời nhắc nhở cô.

Cô từ từ buông tay anh ra, vỗ ngực đảm bảo: "Chỉ cần sờ một cái, tôi cũng có thể tìm ra anh."