Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 40




Có vẻ Phó Tử Sâm khá hài lòng với câu nói này của cô, anh nở một nụ cười trên khoé môi mà Tống Cẩm Đan không hề hay biết. Lần này anh chủ động mở lời trước:

"Tôi đợi cô tan làm! Buổi tối sẽ đón cô đi ăn."

"À được, anh làm đi."

Khoảng 6 giờ tối, Tống Cẩm Đan ra khỏi tập đoàn Tống thị. Phó Tử Sâm ngồi trong chiếc Bugatti La Voatio Noire, chiếc xe quá nổi bật khiến vô số nhân viên trong tập đoàn để mắt tới. Bọn họ đang tò mò, người trong xe đang đợi ai.

Nhưng khi thấy Tống Cẩm Đan bước về phía chiếc xe sang đó, bọn họ đã có câu trả lời. Có không ít ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị rơi trên người cô. Cô cũng chẳng mấy bận tâm đến ánh mắt của mọi người, gõ nhẹ vào cửa kính xe.

Phó Tử Sâm từ từ hạ kính xuống, lộ ra gương mặt điển trai. Tống Cẩm Đan mở cửa xe bước vào, địa điểm lần này là do anh chọn nên cô cũng không biết là đang đi đâu.

Ngồi khoảng 30 phút trên xe, cuối cùng anh dừng trước một quán ăn Nhật. Nghe nói những món ăn ở đây rất ngon và rất đông, có tiền chưa chắc đã ăn được.

"Kiểm tra cho tôi bàn đã đặt trước Phó Tử Sâm."

"Xin lỗi, quán chỉ phục vụ từ bốn người trở lên." Lễ tân có chút bối rối.



Anh nghe vậy rất không vui, lúc nãy khi đặt bàn chưa từng nhắc đến chuyện này: "Lúc tôi đặt bàn cũng không thấy bên quán nhắc đến chuyện này."

"Nếu là do sai sót bên tôi, chúng tôi xin nhận. Xin lỗi quý khách vì trải nghiệm lần này."

Anh và cô tính bỏ qua và rời đi thì phía quầy bên cạnh vừa hay lại có hai người khách, một nam một nữ, vừa hay bọn họ cũng chẳng biết quy định nơi đây.

"Tôi muốn đặt bàn."

"Dạ xin lỗi quý khách không đủ số lượng, quán chỉ phục vụ từ bốn người trở lên."

Cô lễ tân thấy cô và anh sắp rời đi liền lên tiếng thương lượng: "Hai vị có một ghép bất kỳ không ạ? Như vậy vừa đủ số lượng để quán phục vụ ạ?"

Lần này là Tống Cẩm Đan lên tiếng, dù sao đây cũng là quán cô rất muốn thử nhưng chưa có cơ hội.

"Cứ như vậy đi!"

Lễ tân giúp cô và hai vị khách mới đến kia sắp xếp phòng. Lúc này, cô mới chợt nhận ra cặp đôi kia là người quen.

"Cẩm Đan, cậu cũng đến dùng bữa ở đây sao?" Triệu Sở Vương có vẻ như khá vui vẻ khi thấy cô ở đây, lại còn có thể ghép bàn chung.

Cô cũng thân thiện mà đáp lại cậu ta: "Phải, cậu đến đây cùng với bạn gái sao?"

Triệu Sở Vương sợ cô đang hiểu, vội vàng giải thích: "Đây là chị họ mình. Chị ấy tên Đường Nhã Kỳ, đang làm cùng bệnh viện của mình!''

Hai người qua lại nói chuyện phiếm vài câu, duy chỉ có Phó Tử Sâm và Đường Nhã Kỳ không lên tiếng. Thi thoảng cô còn bắt gặp Đường Nhã Kỳ đang liếc trộm Phó Tử Sâm, mặt cô ta hiện lên chút phiếm hồng.



Triệu Sở Vương lúc này mới để ý đến người đàn ông bên cạnh cô, cậu ta tò mò hỏi: "Người này là ai vậy?"

Cô có chút khó xử chưa biết giới thiệu anh thế nào thì Phó Tử Sâm lại là người chủ động, anh vòng tay ôm lấy eo cô một cách thân mật.

"Tôi là bạn trai cô ấy! Phó Tử Sâm."

Câu nói này của anh rất giống lời khẳng định chủ quyền.

Sắc mặt Triệu Sở Vương có chút tái nhợt, cậu ta vốn tưởng là Tống Cẩm Đan lần trước muốn lừa cậu nên nói dối việc có bạn trai. Còn Đường Nhã Kỳ hoàn toàn trái ngược lại, cô ta cúi đầu che đi ánh mắt đục ngầu, nét mặt thân thiện hiền dịu của cô ta cũng dần biến mất.

Bữa tối đã được bày lên, người phục vụ cũng cảm giác được trong căn phòng này không khí không mấy bình thường. Anh ta nở nụ cười công nghiệp: "Chúc quý khách dùng bữa tối vui vẻ và ngon miệng!"

Đường Nhã Kỳ gắp thức ăn bỏ vào bát Phó Tử Sâm trước ánh nhìn của cô, cô ta tỏ vẻ thân thiện giới thiệu:

"Anh Phó thử món này đi, quán này tôi đi cũng vài ba lần. Món này rất ngon." Nói xong cô ta còn quay sang nhìn cô với dáng vẻ ngây thơ: "Chắc Cẩm Đan không để ý đâu ha?"

Nghe xong câu nói này của cô ta, cô bật cười thành tiếng khiến ba người chú ý: "Haha, chị Đường thật biết nói đùa. Không phải lần đầu chị đến nên không biết quy định sao?"

Cô ta ngượng đến chín mặt im lặng cúi đầu, lời của Tống Cẩm Đan cô ta không thể nào mà phản bác được.

Miếng cá mà Đường Nhã Kỳ vừa gắp cho anh, anh cũng đã được chuyển vào bát cô. Phó Tử Sâm nhìn cô đầy âu yếm: "Em ăn đi, dạo này gầy đi rồi."

Cô ngại ngùng trước sự quan tâm đặc biệt này của anh.

Nếu như Đường Nhã Kỳ chỉ quá đáng một lần cô sẽ không để ý, nhưng cô ta lại mặc kệ được nước mà lấn tới. Dùng giọng điệu thân thiết nhất mà nói với anh.

"Tử Sâm, anh gặp dùm em miếng đó được không? Xa quá, em với không tới."

Anh không gắp hộ cô ta mà chỉ đẩy đĩa thức ăn đến gần cô ta hơn. Cả buổi đến giờ, Phó Tử Sâm chưa tiếp cô ta đến một lời.

Mùi trà xanh tỏa ra từ người Đường Nhã Kỳ quả thực rất nồng, đúng là khiến người khác chẳng thể chịu được. Riêng Triệu Sở Vương suốt cả bữa chỉ để ý đến cô và anh thân mật với nhau.

Lúc hai người nói chuyện, Đường Nhã Kỳ lại cố ý cắt ngang: "Anh Tử Sâm, nhìn hai người thật hạnh phúc. Em cũng ước được gặp người giống như anh."

"Vậy thì chúc cô Đường sớm gặp được lang quân như ý. Đừng để mắt đến người đã có chủ." Tống Cẩm Đan lên tiếng.

Cô ta uất ức nhìn về phía Phó Tử Sâm: "Em chỉ muốn làm bạn với anh, không ngờ lại khiến cô Tống đây hiểu lầm."

Phó Tử Sâm không những không thèm an ủi cô ta mà còn trực tiếp dội cho ả một gáo nước lạnh: "Xin lỗi, em ấy trước nay hay ghen. Xin cô đừng quá phận."

Đường Nhã Kỳ trơ mắt nhìn hai người rời đi, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Cô ta trước nay đều như viên ngọc quý được cha mẹ nâng niu trên tay, có bao giờ lại phải chịu uất ức lớn như vậy.

"Phó Tử Sâm, anh sẽ phải hối hận vì đã chọn cô ta."