Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 29




Tống Cẩm Đan trở về nghỉ ngơi biệt thự Tống gia. Sau khi dùng xong bữa tối, cô bảo dì Vương chọn giúp cô một quả dưa ngon để làm quà. Chọn tới chọn lui, cuối cùng dì mang lên quả dưa hấu vừa to vừa tròn.

"Tiểu thư lấy xe đi. Lát tôi mang ra sau cho."

"Cháu đi bộ. Dì đưa cháu cầm đi."

Dì Vương vẫn chưa yên tâm, còn chạy theo cô ra đến cổng.

"Tiểu thư, nếu nặng quá thì để dì đổi quả khác."

Tống Cẩm Đan lắc đầu nói mình không sao, còn dặn dì Vương yên tâm, cô rất khoẻ.

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, mây đen đã giăng kín bầu trời, thỉnh thoảng còn loé lên tia chớp. Không khí bên ngoài mang theo hơi nước, cảm giác rất mát mẻ. Cô cố gắng bước thật nhanh, nhà của Phó Tử Sâm cách đây có trăm mét nhưng cô lại đi lâu đến lạ, chắc chỉ có thể là do quả dưa này.

Một tay cô ôm chặt lấy quả dưa, tay còn lại ấn chuông cửa. Phó Tử Sâm vừa lúc tắm xong, anh xuống tầng chuẩn bị xem tin tức thì nghe thấy chuông cửa.

"Hi, tôi đến thăm anh nè!" Tống Cẩm Đan thân thiện vẫy tay trước camera giám sát ngoài cổng.

Phó Tử Sâm thông qua màn hình theo dõi ở gắn ở cửa cũng nhìn thấy. Anh ấn nút để cổng tự động mở.

Tống Cẩm Đan ôm dưa, vui vẻ tiến vào bên trong. Phó Tử Sâm đã ngồi ở ghế sofa xem tin tức, hoàn toàn không để ý đến cô đã vào hay chưa.



Quả dưa hấu được đặt lên bàn đã thu hút được sự chú ý của anh, anh hỏi: "Gì vậy?"

"Là dưa hấu đó, anh không thấy hả?"

"Ý tôi là cô mang qua đây làm gì?"

"Quà cho hàng xóm mới. Ngon lắm, anh muốn thử không?"

"Tôi không ăn, cô cầm về đi." Phó Tử Sâm trực tiếp từ chối và muốn đuổi người.

Anh vừa dứt lời, cơn mưa nặng hạt bên ngoài đổ ầm xuống, tiếng gió gào rít trong không trung, từng đợt chớp bất ngờ lóe lên mang theo sau đó là tiếng sấm sét. Cô vốn không thích mưa nhưng lại bất chợt mỉm cười:

"Anh nhìn xem, đến ông trời còn không muốn cho tôi về!"

"Ô để cạnh cửa, lát cứ lấy về."

Phó Tử Sâm bỏ nửa bảng tin không xem tiếp nữa, anh đứng dậy muốn về phòng. Tống Cẩm Đan hoảng rồi, vội giữ lấy tay anh lại, cô đến gặp anh không đơn giản chỉ để tặng quà mà là muốn nhờ vả.

Ai ngờ thứ cô giữ lại không phải tay anh mà là sợi dây thắt ngang eo để giữ chiếc áo choàng tắm không bị tuột. Không ngờ cô lại là người trực tiếp nới lỏng nó ra, hai mắt cô đối diện trực tiếp đối diện với nơi đó của anh.

Cơ bụng tám múi săn chắc, lui xuống phía dưới lại là… chiếc quần lót màu đen. Trong lòng cô có chút tức giận, đầu óc cũng văng đến tận nơi xa. May là Phó Tử Sâm lên tiếng kéo cô về thực tại.

"Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào lại vô sỉ như cô!"



"Ai bảo anh ăn mặc khiêu gợi? Cũng đâu phải tại tôi, là tại anh buộc lỏng quá nên mới vậy. Vừa chạm cái đã tuột, mới lại anh không bỏ đi thì sao tôi lại phải giữ anh lại làm gì?"

Phó Tử Sâm chỉ đành chỉ lại áo choàng tắm trước mặt cô, ngồi xuống nghe cô nói tiếp.

"Cho cô 5 phút, nói nhanh đi."

"Biết rồi… Chuyện… chuyện là ngày mai tôi muốn mời anh đi ăn. Có được không?"

Phó Tử Sâm lần này lại rất nhanh đã đồng yêu cầu. Anh cũng không hỏi gì nhiều khiến cô khá bất ngờ. Cô đưa mắt nhìn anh bỏ đi không nói một lời. Thế này có khác gì cục đá biết đi không?

Ngoài trời, cơn mưa cũng đã ngớt. Tống Cẩm Đan lấy tạm một chiếc ô màu hường ra về. Dì Vương vẫn đứng trước cửa lo lắng, sợ cô đi bộ gặp mưa.

"Dì Vương, cháu về rồi."

"May quá, không bị dính mưa không là ốm mất. Cháu vừa sang nhà bạn gái à?''

Dì Vương lại khá chú ý đến chiếc ô màu hồng, đoán rằng cô vừa sang nhà bạn nữ. Cô chưa vội trả lời dì, miệng lại nở nụ cười tươi rói.

"Vâng! Là nhà bạn gái ạ!"

Tống Cẩm Đan lên phòng, cô nằm ườn lên chiếc giường thân yêu. Miệng nở nụ cười nhưng lại vô tình phát ra thành tiếng. Cô trầm ngâm nhìn sàn nhà tự hỏi: Nếu là nữ không biết anh ta sẽ trông như thế nào?