Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 27




Lý Trạch Đông và Tần thị cùng ký giấy bàn giao lại khu đất phía Nam với giá cả vô cùng hời. Người trực tiếp đến gặp mặt Lý Trạch Đông lại chính là chồng cũ của cô - Tần Hữu. Hắn cười như được mùa khi cầm được bản hợp đồng trên tay.

"Ngài Lý, quả nhiên là người hiểu rộng, để lại cho tôi mảnh đất hời như vậy!"

Ông ta không thể phản bác lại sự chế nhạo của Tần Hữu, chỉ đưa mắt nhìn hắn hiên ngang rời đi. Trong tất cả các giá đưa ra, số tiền bỏ ra của bên Tần thị là cao nhất nên ông ta đành ngậm ngùi bàn giao lại với giá hời.

"Ngài Tần, lát nữa sẽ có hợp đồng cần đàm phán với công ty Hoắc thị.'' Giọng nói ngọt ngào vai lên bên tai Tần Hữu.

Đây là trợ lý mới của hắn, vừa tốt nghiệp ra trường, chưa có kinh nghiệm làm việc nhưng hắn lại đặc cách để cô ta làm trợ lý riêng. Dáng người cô ta thon thả, vòng nào ra vòng nấy, quyến rũ chẳng khác nào tiểu yêu tinh, khiến hắn cả ngày mê mẩn để cô ta ở bên.

"Tú Ảnh." Hắn đặt tay đùi cô ả mà vuốt ve.

Tô Tú Ảnh đỏ mặt nhìn tài xế ngồi phía trước, thấy tài xế không để ý mới làm nũng đẩy tay hắn ra. Nhỏ giọng nói: "Hư quá đi. Còn tài xế kìa, để hôm khác nha."

Hắn cười, vòng tay qua ôm eo Tô Tú Ảnh một cách thân mật.

"Ngài Tần, mấy hôm nay có tin đồn người của phía tập đoàn Chance đang ở trong nước. Phía Tần thị có cần bắt lấy cơ hội lần này không?"

Bàn tay của Tần Hữu bất giác xoa eo cô ta mạnh hơn. Tập đoàn Chance là tập đoàn lớn bên Anh quốc, nếu có thể hợp tác, danh tiếng, lợi nhuận cũng có thể thu thêm gấp bội. Nhưng không ngờ, phía Chance lại chọn Tống thị để hợp tác lâu dài.

Lúc trước, Tống thị và Tần thị hợp tác cùng nhau phát triển mạnh dẫn đầu trong nước, nhưng bây giờ cả hai bên chẳng khác nào như lửa với nước. Chỉ cần đạp đổ một bên, vị trí số một sẽ thuộc về người đó.

Tần Hữu nắm lấy cằm người con gái trong lòng nâng lên, ánh mắt hắn và Tô Tú Ảnh giao nhau. Cô ta có chút ngượng ngùng.



"Em đi tìm hiểu người của tập đoàn Chance đang ở đâu, giúp anh liên hệ với hắn."

Tô Tú Ảnh cũng rất vâng lời Tần Hữu mà đồng ý.

Cô ta không chỉ là tình nhân bé nhỏ hắn nuôi bên mình mà còn là vũ khí để hắn thăm dò từ các nhà đầu tư lớn. Với thân hình cô ả cũng đủ khiến đám người đó mê muội không lối thoát.

Tần Hữu kết thúc công việc trở về nhà họ Tần. Căn biệt thự lúc trước hắn và cô từng ở cũng đã bán đi. Sở Chi Lăng muốn con trai, và đứa cháu trong bụng Diệp Ngọc Khanh được chăm sóc cẩn thận nên mới đưa về nhà họ Tần.

Diệp Ngọc Khanh đắm chìm trong cuộc sống cung phụng như một bà hoàng, cái bụng của cô ta bây giờ đang ở thai kỳ tháng 6. Mỗi ngày đều phải uống bao nhiêu là thuốc bổ mẹ chồng đưa lên, dù khó nuốt nhưng cô ta vẫn phải cố vui vẻ mà uống.

Dù đã ở nhà họ Tần, Tần Hữu vẫn rất chần chừ trong việc đăng ký kết hôn với cô ta. Cũng một phần do Sở Chi Lăng ngăn cản, bà ta không muốn rước vào nhà đứa con dâu nghèo hèn.

"Tần Hữu, chuyện kết hôn vẫn để từ từ. Đợi cô ta sinh đứa bé, cho cô ta khoản tiền ra nước ngoài là được."

Diệp Ngọc Khanh dù đã được dọn vào nhà họ Tần nhưng vẫn lo sợ ngày nào đó mất đi vị trí. Cô ta luôn thúc giục Tần Hữu mau chóng đăng ký kết hôn.

"A Hữu, đứa bé đã 6 tháng rồi mà anh chưa chịu đăng ký kết hôn là sao?"

"Đợi em sinh xong đứa bé chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ thật long trọng, lúc đó đăng ký cũng chưa muộn. Sinh xong không phải sẽ mặc váy cưới sẽ đẹp hơn bây giờ sao?"

Tần Hữu ôm lấy Diệp Ngọc Khanh đang ngồi trong lòng, hôn lên mặt cô ta an ủi. Chỉ cần vài lời nói của Tần Hữu cô ta đã hoàn toàn bị thu phục.





Tống Cẩm Đan vừa tắm rửa xong, lười biếng ngồi trên giường một tay lau khô mái tóc, một tay cầm điện thoại lướt web. Những trang web cô hay xem đều là kinh tế, chính trị, thị trường trong nước và quốc tế.

Cô đang tập trung đọc những tin tức mới nhất thì màn hình hiện lên thông báo: "Triệu Sở Vương vừa yêu cầu thêm bạn."

Cô nhấn vào ô đồng ý.

Vài giây sau Triệu Sở Vương đã gửi tin nhắn đến: "Vất vả lắm mình mới tìm được tài khoản của cậu."

Cô đáp lại bằng một mặt cười haha: Vậy hả?

Còn tưởng cậu ta đã từ bỏ ý định đó, không ngờ đến tài khoản của cô cũng phải tìm cho bằng được.

"Vậy cuối tuần có thể hẹn cậu ra ngoài ăn không?"

Cô không từ chối mà đồng ý, đó cũng là cơ hội để cô và cậu ta nói rõ tất cả. Hai người là hoàn toàn không có khả năng.

Mái tóc của cô đã khô, điện thoại được tắt nguồn, Tống Cẩm Đan trằn trọc một lúc trên giường mới chìm vào giấc ngủ sâu.

Tối qua ngủ không ngon nên buổi sáng tinh thần có chút uể oải, những nghĩ đến ngày mai là cuối tuần cô liền lấy lại tin thần phấn khởi.

Dưới bếp, mùi thơm của bữa sáng đã bay khắp phòng. Cô vui vẻ ngâm nga bài hát yêu thích, ngồi vào bàn chờ đợi bữa sáng.