Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 23




Một nửa lô hàng sản phẩm linh kiện đã được đưa về nước Anh và tiêu thụ trong nước. Số tiền thu lại của lô hàng không bằng một phần tư số vốn đã bỏ ra. Phó Tử Sâm qua bài học lần này đã có thêm kinh nghiệm, không thể chỉ tập trung vào một thị trường mà phải nhiều nơi khác.

Phó Tử Sâm trở về căn biệt thự được xây dựng theo phong cách Hoàng gia Anh, vừa đồ sộ, lại tráng lệ vô cùng. Người làm trong nhà được thuê theo giờ, họ không được phép ở lại trong căn biệt thự. Chính vì lẽ đó, mỗi lần trở về trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi mình anh, những đồ dùng đều được người làm dọn dẹp và vệ sinh sạch sẽ định kỳ. Anh rất hài lòng với cuộc sống như vậy, êm ả không một ai quấy rầy.

Mùi hương của đồ ăn phảng phất trong căn bếp của Phó Tử Sâm, anh chỉ làm một vài món ăn đơn giản không quá cầu kỳ. Lúc ngồi vào bàn ăn, dưới chân anh cảm giác giống như có cục bông nhỏ đang cọ. Thấy anh không chú ý đến, cục bông nhỏ lại tiếp tục cọ cho đến khi Phó Tử Sâm chịu nhấc nó lên.

"Cục bông nhỏ, lớn rồi vẫn thích làm nũng sao?"

Chú mèo dường như nghe hiểu lại liên tục cọ vào lòng bàn tay anh, khiến anh cũng phải bật cười trước dáng vẻ đáng yêu đó. Cục bông nhỏ là cái tên của nó, nó được lai giữa mèo Anh lông ngắn thuần chủng và mèo Ba Tư.

Mẹ của Cục bông nhỏ là người bạn thuở nhỏ của anh, chính chú mèo đó đã giúp một phần để anh được như ngày hôm nay. Đầu mùa thu năm đó, sau khi chứng kiến cái chết đau thương của mẹ, Tần Hành không chút lưu tình cưỡng chế anh đưa sang bên nước Anh xa xôi, còn gửi anh cho một ông chú chăm sóc. Ông ta ngoài mặt tử tế, hứa với cha anh sẽ chăm sóc Phó Tử Sâm thật tốt, nhưng khi Tần Hành vừa rời đi, số tiền nuôi dưỡng anh cũng bị ông ta chiếm đoạt. Hoá ra ông ta là một con sâu rượu, không chỉ đánh mắng mà còn bắt anh ra đường ăn xin để lấy chút tiền cho lão nhậu nhẹt.

Bây giờ thời tiết ở Anh chỉ khoảng 15 độ. Trên đường phố tấp nập chẳng ai chú ý cậu bé đang ngồi trong xó ngửa mũ ra xin tiền. Trời thì lạnh, anh chỉ có một chiếc áo khoác mỏng không đủ để giữ ấm. Chiếc mũ trong tay anh vẫn chưa được đầy tiền thì không thể về nhà, người đàn ông đó sẽ không để anh yên.

Trời đang dần tối, vừa lạnh vừa đói khiến anh đổ gục vào bức tường bên cạnh. Lúc Phó Tử Sâm mơ màng tỉnh lại, bên tai vang lên tiếng mèo kêu, nó còn liên tục dụi đầu chân anh. Nó là giống mèo Anh lông ngắn thuần chủng, bộ lông xinh đẹp của nó đã bị dính lại một chút máu và bụi bẩn. Hoá ra con mèo đó không có chủ, liên tục nhiều ngày nó đều đợi anh ở chỗ cũ để được anh cho ăn.

Phó Tử Sâm cũng không có gì nhiều, chỉ có một ổ bánh mỳ để chia cho nó. Anh cũng dần coi nó như một người bạn, đặt cho nó cái tên là Autumn - có nghĩa là mùa thu, bởi mùa thu anh nhìn thấy một chút ánh sáng của cuộc đời.

Bỗng một ngày, Autumn đang yên lặng nằm trong lòng anh thì nó bật dậy, chạy thật nhanh sang bên kia đường tấp nập người qua lại. Phó Tử Sâm lo lắng cho nó mà vội vàng đuổi theo đến một con hẻm nhỏ. Autumn dừng lại trước một người đàn ông đang hấp hối, miệng liên tục kêu rên: "Thuốc!"



Anh chợt hiểu ra điều gì đó, giúp người đàn ông thò tay vào trong túi lấy ra lọ thuốc. Người đàn ông đã qua khỏi cơn đau, nhìn đứa trẻ đang ôm con mèo trước mặt.

"Cảm ơn nhóc và cả mèo của nhóc nữa. Chính nó đã cứu ta một mạng. Nói đi, cháu muốn cái gì?" Ông ấy nhìn anh, ánh mắt chứa vài phần ấm áp.

Anh không do dự nói ra ước muốn của mình: "Cháu muốn được tiếp đi học!"

Người đàn ông im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: "Ta đưa nhóc về nhà!"

Phó Tử Sâm cúi đầu thất vọng mà ôm Autumn đi về. Lúc anh bước vào cửa, Silas đã cầm chai rượu đứng đợi.

"Mày mang cái gì về thế này? Tiền của tao đâu?"

Vừa lúc nãy mải chạy theo Autumn, số tiền xin được đã để lại con góc nhỏ mà quên lấy. Đến cả việc để Autumn lại chỗ cũ, anh cũng quên luôn mà ôm luôn nó về nhà. Silas không chút do dự ném chai rượu đã bay đến trước mặt anh, rơi xuống đất vỡ vụn.

Ông ta quát lên: "Thằng vô dụng, mày cút ra ngoài tiếp tục đi xin cho tao."

Người đàn ông vừa nãy được Phó Tử Sâm cứu mới bước vào, cũng vừa hay chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi. Ông ấy lịch sự lên tiếng:

"Chào ngài, tôi là Clement. Tôi muốn đón cậu bé này đi bằng một khoảng tiền, có được không?"

"10 nghìn bảng Anh."



"Được!"

Silas không ngờ người đàn ông kia lại có thể đồng ý nhanh như vậy, số tiền như thế cũng không được coi là nhỏ. Lòng tham trong ông ta bắt đầu trỗi dậy.

"Dù sao nó cũng là cái cây hái ra tiền. Tôi muốn 30 nghìn bảng anh."

"Được. Từ nay ông và cậu bé này không có bất kì liên quan nào nữa. Mọi giấy tờ liên quan đến cậu bé đều đưa hết cho tôi."

Silas sung sướng cầm lấy số tiền, ông ta còn rất cung kính khi tiễn Phó Tử Sâm và Clement.

Clement đưa anh trở về nhà của mình. Ông ấy là một doanh nhân, ông không có ý định cưới vợ sinh con nên ông ấy luôn coi Phó Tử Sâm như con trai mà chăm sóc, cho anh tiếp tục đi học. Khi anh 16 tuổi, ông ấy đã cho anh theo học tại trường trung học Oxford International College. Đến khi ông ấy ra đi, toàn bộ tài sản đều cho anh thừa kế. Lúc rời đi, ông cũng rất thanh thản: "Cả đời này ta đã không phải nuối tiếc điều gì."

Ít lâu sau, người bạn Autumn cũng rời đi, nó để lại cho anh cục bông nhỏ để làm bạn. Cuộc sống của Phó Tử Sâm lại quay lại những tháng ngày cô đơn. Anh tựa đầu ra ghế, ngắm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ.

"Lucas, đặt tôi chuyến bay ngày mai trở về nước!"

"Còn tôi thì sao hả ngài Conal? Để tôi theo ngài nha!"

"Cậu ở lại!"