Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 17




"Con riêng nhà họ Tần? Phó Tử Sâm?"

"Anh ta là người mấy ngày nay được lên tin tức. Chú biết không?"

Trợ lý Hoàng nghe cô nói vậy, miệng ông ấy cong lên nụ cười. Có vẻ Phó Tử Sâm khá được lòng trợ lý Hoàng.

"Tuy cậu ta là con riêng nhưng rất được ngài Tống coi trọng. Trong lúc ngài ấy và tôi cùng ra nước ngoài để mở rộng thị trường đã gặp cậu ta. Tuy còn rất trẻ nhưng lại có tài kinh doanh! Tò mò thân phận cậu ta, ngài Tống đã cho người điều tra."

"Hoá ra cậu ta lại là con riêng của nhà họ Tần."

Cô "a" lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Phó Tử Sâm hoá ra lại tài năng như vậy, còn có thể khiến ba cô coi trọng. Lần này anh trở về nước không biết là có mục đích gì. Anh đã từng hứa hẹn với ba cô, khi trở về nước mở rộng thị trường sẽ cùng nhà họ Tống bàn bạc hợp tác.

Lần này bàn chuyện hợp tác với Phó Tử Sâm, trợ lý Hoàng đã để cô ra mặt bàn bạc. Ông ấy cũng đã hẹn được anh ở khách sạn đang ở vào 5 giờ chiều mai. Lúc đầu, trợ lí Hoàng đã tính sẽ đến đó cùng cô để bàn bạc với với anh, nhưng trong phút cuối gia đình ông ấy lại xảy ra chuyện. Đứa con trai nhỏ của ông bị tai nạn đang phải nhập viện.

"Cô Tống, con trai tôi xảy ra chuyện. Cô cứ đến gặp cậu ta trước đi, cứ nói là họ Tống sẽ không bị cậu ta làm khó."

Cô đi đến sảnh khách sạn, trợ lý Lucas của anh đã nhận ra cô. Cậu ta có thể sử dụng rất nhiều thứ tiếng, nên đối với vấn đề giao tiếp hoàn toàn không thành vấn đề.

Cậu ta dẫn cô trực tiếp đến phòng Phó Tử Sâm, dù là ở khách sạn nhưng anh vẫn ăn mặc rất chỉnh chu, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng kết hợp với quần tây nam. Tuy đơn giản nhưng lại rất cuốn, nó khiến anh trông già dặn, lịch lãm.

"Mời cô Tống ngồi!''

Cô ngồi vào dãy ghế sofa đối diện với anh, cô lấy ra hợp đồng. Nhưng cô chưa vội nhắc đến bản hợp đồng trong tay mà đề cập cho anh một vụ hợp tác khác.

"Tôi muốn anh với tôi cùng bắt tay hợp tác một chuyện?"



"Tôi với cô không có chuyện gì để bàn ngoài việc hợp tác giữa hai tập đoàn Tống thị và Chance." Phó Tử Sâm dứt khoát từ chối cô.

"Anh nghe tôi nói đã… Nó có lợi cho tôi và anh! Chắc anh không biết tôi là ai nhỉ?"

Anh lạnh nhạt liếc cô: "Nếu cô không nói đến chuyện hợp tác giữa đôi bên thì xin mời cô đi cho!"

Chưa gì mà anh đã muốn đuổi cô đi. Tống Cẩm Đan vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, vẫn cố chen thêm vài lời: "Không phải đang nói sao? Tôi có thể giúp anh thừa kế Tần thị, giúp anh trả đũa nhà họ Tần. Không phải rất hả dạ sao?"

Phó Tử Sâm vẫn im lặng làm lơ cô, cầm tài liệu trên tay tiếp tục đọc. Cô vẫn luôn miệng nói, giống như con muỗi vo ve bên tai vậy. Nhưng nếu cô thật sự là muỗi, anh rất muốn một tay đập chết luôn.

"Anh không tò mò tôi là ai sao? Tôi họ Tống đó?"

"Ừm, vậy cô chắc là vợ của em trai cùng cha khác mẹ của tôi à?"

Ở bên nước ngoài, Tần Hành cũng đã từng gửi thiệp cưới của Tống Cẩm Đan và Tần Hữu cho anh. Anh cũng chẳng thèm mở ra, kêu trợ lý vứt thẳng vào thùng rác. Lúc đó, anh cũng chỉ biết vợ Tần Hữu họ Tống.

"Không, là vợ cũ mới đúng! Anh ta ngoại tình nên tôi đã ly hôn."

Cô đã nói đến như vậy rồi mà anh vẫn không để ý, Tống Cẩm Đan khua khua cái tay trước mặt anh thu hút sự chú ý.

" y, tôi là vợ cũ của hắn đó. Anh không nghĩ lại xem."

"Tôi không có hứng thú với đồ bỏ đi của người khác!"

Lời nói vừa rồi của anh đã chọc cô tức điên lên. Nói ai là đồ bỏ đi hả? Tống Cẩm Đan cô đây vẫn còn là trinh nữ trong trắng nhá.



"Anh… anh sau này đừng có hối hận cầu xin tôi. Quay lại chuyện hợp tác, anh đọc hợp đồng đi. Chỗ nào không hợp lý thì bàn lại."

Chiếc điện thoại của anh rung lên khi có người gọi tới, lần đầu tiên anh tắt đi, lần thứ hai cũng vậy, đến lần thứ ba anh mới cầm lên.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Vừa rồi cô cũng kịp liếc thấy là Tần Hành gọi đến, anh đứng ngoài ban công khách sạn cách chỗ cô ngồi không quá xa. Tống Cẩm Đan cũng nghe đại khái được anh nói chuyện.

"Tần Tử Sâm về nhà một chuyến đi con. Ba đã lập di chúc, cũng có phần con. Tối thứ bảy tuần này có được không?"

"Xin lỗi ngài Tần, từ sau khi rời khỏi nhà các người tên của tôi là Phó Tử Sâm, mong ngài gọi đúng. Tối thứ bảy tôi có khách hàng quan trọng không thể đến, để tối chủ nhật đi."

Ông ta không ngờ lại rất nhanh đồng ý với yêu cầu của anh: "Vậy để tối chủ nhật đi!"

Tần Hành vốn định nói thêm gì nữa nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút. Phó Tử Sâm đã trở vào, vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng bất cần đời của anh.

"Xin lỗi, vừa rồi có chút việc."

"Tối chủ nhật tuần này anh về nhà chính của họ Tần sao?"

"Cô nghe lén tôi?"

Tống Cẩm Đan cúi đầu, né ánh mắt của anh, lấm la lấm lét hệt như một con mèo hoang: "Đâu phải! Tại anh nói to quá thôi. Anh trở về đó có cần phải dẫn theo phụ tá không? Hay là để tôi đi cùng anh nha? Tôi biết rất rõ về gia đình bọn họ đó! Nha!"

"Tôi ghét nhất là những người mặt dày đeo bám như cô!"