Em Là Hồng Tâm

Chương 52





Hoa Mỹ Cốt và Trác Mộng Nhan đã bị tách lớp, cô bạn không nỡ xa Trác Mộng Nhan nhưng đành chịu thôi, cô ấy vẫn hợp với ban xã hội hơn.
Sau khi nghe Trác Mộng Nhan nói về chuyện cô nhận phụ đạo cho bốn đại ca kia, cô nàng “ôi trời” không thể tin nổi, sau đó chớp lấy cơ hội xin gia nhập.
Trác Mộng Nhan nhắc nhở: “Cậu chọn ban xã hội mà.”
“Đi chơi cùng cũng được nha.” Cô nàng đó phụng phịu nói, giọng điệu còn hơi mất tự nhiên.
Cô nhìn Hoa Mỹ Cốt thêm vài giây cuối cùng gật đầu: “Tùy cậu đó.”
Hôm nay tới lượt Trác Mộng Nhan trực nhật, cô không nói với Lôi Kình, định trực nhật xong sẽ đi thẳng đến hội quán.
Cô bạn cùng bàn đã rời khỏi phòng giặt khăn, còn mình cô trong lớp đang quét sàn.
Bất ngờ cửa sau ầm một tiếng bật mở, dọa cô giật bắn mình.
Thấy là Lôi Kình, cô thở nhẹ rồi nhìn anh quở: “Anh mở nhẹ nhàng không được à, làm em hết hồn.”
Kệ anh, cô lại khom lưng tiếp tục quét sàn.
Đột ngột thiếu niên người đầy mồ hôi bước dài chân tới bế cô lên, Trác Mộng Nhan hét một tiếng kinh sợ.

“Anh làm gì vậy?” Cô đánh vào ngực anh: “Bỏ em xuống, sẽ có người vào.”

Nhưng Lôi Kình không còn nghe, anh chỉ nhớ đến từng câu từng chữ mà Nghiêm Tư Dẫn đã run rẩy kể anh nghe chuyện kinh khủng trong quá khứ, anh không kiềm chế nổi, không cách nào tha thứ cho chính mình.

Anh suýt nữa đã… Lôi Kình thở dồn dập, bế cô đặt ngồi cẩn thận trên bàn học, tách hai chân cô dạng ra.
Không nói lời nào cũng mặc kệ vẻ hoang mang, ngỡ ngàng của bạn gái, anh siết mạnh eo cô, hạ đầu hôn môi cô một cách mãnh liệt, nụ hôn mạnh mẽ nhất kể từ khi cả hai ở bên nhau.
Vốn còn đang muốn hỏi thì đã nhanh chóng bị nụ hôn nhiệt tình, nóng bỏng của anh dẫn dắt.
Cả hai đang hôn đắm đuối, hôn đến quên mất đây là đâu thì âm thanh nữ sinh a lên tạm dừng mọi động tác.
Lôi Kình sầm mặt, anh rời khỏi môi Trác Mộng Nhan, lạnh lùng liếc nhìn ra cửa chính quát: “Cút.” Nữ sinh đó sợ xanh mặt vội ôm cái khăn vừa giặt xong bỏ chạy.
Lôi Kình lại lần nữa nuốt trọn mật ngọt từ thiếu nữ, bàn tay anh chu du từ sau lưng, đến eo bụng, ở đó ma sát nhịp nhàng.
Lại dời lên một chút nữa, rồi dừng lại, anh khàn khàn giọng gọi: “A Nhan.”
“Dạ.”
“Anh sờ được không?”
Trác Mộng Nhan hít sâu, cô ngước mặt, nâng cặp mắt long lanh nhìn anh, vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu đó khiến Lôi Kình kích động hơn gấp bội.

Anh cắn c ắn môi dưới của cô, mũi chạm mũi, trán chạm trán, rồi nghe rõ từng chữ cô thốt ra: “Em đều là của anh, A Kình.”
Thiếu niên cười một tiếng, anh lại nhìn ra cửa chính, khẽ giọng: “Đợi anh.” Anh bước nhanh tới đóng từng cánh cửa một, rèm bị kéo rẹt một cái.

Giả bộ như phòng học này đã được khóa kín.
Ngồi yên trên bàn học, vạt áo trắng không rõ là cô tự kéo ra hay là do chính anh trong cơn kích động đã làm.
Cô cắn môi, hai tay xoắn chặt nhìn anh từng bước đến gần mình, cô biết tiếp theo anh sẽ làm gì, cô thừa nhận, mình mong đợi nhiều hơn là sợ hãi.
Lôi Kình giữ chặt gáy cô tiếp tục cắn xé bờ môi như quả cherry ngọt ngào, ngon lành.
Yết hầu lăn một cái, những ngón tay đồng thời len vào vạt áo sơ mi.

Eo cô nhỏ nhắn, mềm mại, chỉ cần chạm vào liền không muốn rời đi.

Khoảnh khắc bàn tay nam tính, to lớn phủ trọn một bờ ngực non nớt qua lớp áo lót, cả hai đều run lên.

Trái tim đập nhanh kịch liệt.
Lôi Kình bóp một cái, anh nghe cô r3n rỉ, dừng lại, cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô, anh mỉm cười: “Đau không?” Cô đang giai đoạn dậy thì, anh nên nhẹ nhàng, để ý đến cảm giác của cô.
Trác Mộng Nhan lắc đầu, cô thẹn đến không dám nhìn anh rồi.
Môi mỏng hạ xuống cần cổ trắng ngần, đặt trên đó từng nụ hôn trân quý, khóa áo lót được tháo mở.

Lôi Kình đã không còn nhịn hay ngại gì nữa, anh vừa gặm m*t cổ cô, hai bàn tay nơi đồi núi vừa phải đều đặn x0a nắn.

Anh dùng lực nhẹ thôi, đặc biệt nâng niu.
Ngón tay anh kẹp lấy nụ hồng, Trác Mộng Nhan chống hai tay ra sau, không rõ là đau hay dễ chịu, cô than một tiếng.

“A Kình, đừng.” Đó là lúc thiếu niên gia tăng lực nắn b óp.
Ngực cô đau rồi.
“Em đau, A Kình.”
Anh lập tức dừng lại, trước khi rút ra còn xoa nhẹ một cái nữa.


Vừa cài lại khuy áo lót cho cô, anh vừa lo lắng hỏi: “Tới tháng sẽ đau hơn bình thường đúng không?”
Trác Mộng Nhan gật đầu, cô cúi đầu bổ sung: “Do anh bóp mạnh nữa.”
Ôm cô vào lòng, hôn hôn lên vành tai mềm mại: “Là anh không kìm được mà lỡ tay, xin lỗi A Nhan.” Lời xin lỗi này… còn là vì chuyện Nghiêm Tư Dẫn đã kể.

Cô muốn giấu chuyện kia, vậy anh sẽ không đi phá vỡ bí mật đó của cô.

Anh hiểu đó là vết thương, là tổn thương cô không bao giờ muốn nhắc đến nữa.

Anh yêu cô, vậy thì anh tôn trọng quyết định và suy nghĩ của cô.
Thời điểm cả hai đến hội quán đã muộn nửa tiếng.
Thấy cô trách móc mình, Lôi Kình cười cười nói: “Em tới muộn thêm nữa cũng không ai dám làm gì đâu.” Anh là chủ đấy, ai dám phạt hay trừ lương cô chứ, anh còn hận không thể tăng gấp mấy lần lương cho cô..