Tháng tám, chân phải của Trác Mộng Nhan đã tháo nẹp ra được một tuần.
Cô đã tập đi lại cả tháng nay, dù sao chân trái cũng lành lặn, dùng nạn ban đầu có chút khó khăn, nhưng dần dần cũng quen.
Lôi Kình thỉnh thoảng còn tới cùng cô tập đi lại.
Anh lại quay trở về dáng vẻ lưu mạnh, kiêu ngạo như trước rồi.
Suốt ngày trêu chọc cô thôi.
Lần đó, như thường lệ Lôi Kình lại đến nhà bạn học Trác thăm bệnh, còn mang theo một giỏ hoa quả.
Trác Ôn và Hàn Diệp Vân đã đi vắng, trong nhà còn mỗi cô và Dư Mẫn Tiệp.
Gần đây tần suất cô ta ở lì trong nhà nhiều hơn bình thường.
Trước đây hễ được nghỉ học liền chạy đi dạo chơi cùng bạn, giờ thì dẹp luôn rồi.
Nguyên nhân còn phải nói sao, chính là vì Lôi Kình thường xuyên đến nhà.
Cô ta luôn cố tình ăn mặc phong phanh, khi Trác Ôn nhắc nhở lại bảo do trời quá nóng.
Trác Mộng Nhan hừ lạnh, hiện tại chỉ cần nhìn mặt cô ta thôi đã thấy đau mắt nhưng mà còn chưa tới lúc, vì chân cô chưa khỏi.
Thấy cô ta mở cửa cười ngọt ngào gọi: “Kình ca, anh đến rồi.” Thiếu niên chẳng ư hử gì, lạnh lùng cầm theo giỏ hoa quả đi thẳng đến phòng Trác Mộng Nhan mặc cô ta ở đằng sau giậm chân, nghiến răng.
Trác Mộng Nhan nghe cách gõ liền biết đó là anh, thiếu nữ đang ngồi vẽ tranh, môi cong lên nói: “Vào đi.” Anh đã sớm báo hôm nay đến chơi nên cô cố tình không khóa cửa.
Bình thường cô đều khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng, chỉ có những lúc cần ăn cơm và cần tập đi lại mới ra khỏi phòng.
Trác Ôn lại không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với cô nên đành mặc kệ cô.
Mà hai mẹ con kia càng chẳng thể gây sự chú ý của cô.
Cô coi như bọn họ đều vô hình.
Sống chung nhà mà như vậy rõ ràng rất khó chịu, cô chỉ đang nhẫn nhịn mà thôi.
Lôi Kình mở cửa thản nhiên đi vào còn quang minh chính đại khóa trái cửa phòng.
Cô cũng không có ý kiến, mặc anh.
Anh đặt giỏ trái cây lên bàn rồi ngồi cạnh xem cô vẽ tranh.
“Trước đây anh không biết A Nhan giỏi vẽ tranh đấy.”
“Giờ anh biết rồi đó.” Cô mỉm cười, tay cầm cọ vẫn không dừng lại, tự nhiên có chút thèm trái cây, chắc vì nhìn thấy cái giỏ anh mang tới kia, cô nâng mắt sai: “Em muốn ăn táo.”
Lôi Kình cười cười, chồm người qua, khuôn mặt ghé sát: “Từ khi nào đã sai khiến anh thoải mái như vậy rồi hả?”
Trác Mộng Nhan hơi mất tự nhiên, đối với cái khuôn mặt đẹp trai này của anh, thành thật cô vẫn chưa quen, đẩy anh ra nói: “Em chỉ là nhờ thôi, anh lại đi so đo với người bệnh à.”
Thế là bạn trai nào đó lủi thủi đi gọt táo, xong lại phục vụ đút tận miệng.
“Giống thị vệ và công chúa nhỉ?” Cô há miệng cắn một miếng, còn vừa ăn vừa trêu anh.
Lôi Kình nhướng mày, anh cũng ăn một miếng táo, táo này ngọt thật đấy.
Anh nhìn thật chăm chú, thấy bên khóe miệng cô dính nước táo, anh tự nhiên mà lau giúp cô.
“Anh thì cho rằng giống phò mã và công chúa hơn.”
Lần nữa áp sát hai khuôn mặt vào nhau, anh cười thích ý: “Đúng không?”
Trác Mộng Nhan li3m li3m môi, tay cầm cọ vẽ cũng nắm chặt.
Cô nhóc dùng sự im lặng để trả lời.
Lôi Kình thầm than thở trong lòng, buồn quá.
Anh như bạn nhỏ dỗi hờn: “Em vẽ tiếp đi, anh đi ngủ.” Nói rồi cứ vậy coi giường của cô như của mình nằm nghênh ngang trên đó.
Trác Mộng Nhan bật cười trước dáng vẻ con nít của anh.
Không khí ấy thật sự rất dịu nhẹ, rất trong sáng, và ngọt ngào.
Trác Mộng Nhan thầm nhủ: “Sắp rồi.” Ánh mắt chuyển từ cái chân bó bột sang khuôn mặt say ngủ của thiếu niên.
Lưng đã mỏi, Trác Mộng Nhan chống nạng đứng dậy, đi tới giường, cô đặc nạn qua một bên rồi không ngại ngần mà nằm xuống bên cạnh Lôi Kình, cùng anh ngủ.
Đang hiu hiu thì có một hơi thở ấm áp thổi vào bên mặt, cả thân thể cũng được ấp trong hương thơm quen thuộc.
Lôi Kình có ngủ nhưng chỉ mơ màng một chút thôi, anh lại chẳng phải nam tử hán gì, cô nhóc đã không sợ ngủ cùng anh thì anh cũng chẳng sợ mà ôm lấy cô.
Trác Mộng Nhan nhếch môi, cùng anh ngủ một giấc không mộng mị.
Thời điểm tỉnh dậy là vì tiếng gõ cửa và giọng nói của Dư Mẫn Tiệp làm phiền, bình thường nói nhỏ nhẹ lắm, nay lại cao giọng vậy không biết.
Vừa cựa người thì thiếu niên đã nhanh lẹ siết chặt eo cô, khàn khàn giọng: “Kệ cô ta, ngủ tiếp.”
Thế là Trác Mộng Nhan thuận theo anh.
Lần nữa tỉnh dậy, mi mắt hé mở, đập vào tầm nhìn là khuôn mặt đẹp trai chết người của Lôi Kình.
Anh đã tỉnh lại từ sớm, nhưng vẫn giữ một tư thế ôm ấp cô như cũ.
Môi mỏng áp lên trán cô, anh mỉm cười hỏi: “Đói bụng chưa?”
Cả hai quá gần, hơi thở anh phả vào da thịt trơn láng, Trác Mộng Nhan xấu hổ nhưng lại không nghiêng mặt đi nơi khác, ừm nhỏ một tiếng, cô chớp hàng mi như cánh quạt, rồi im lặng ngắm anh.
Ngón tay cô duỗi ra chạm vào mày kiếm đen rậm, lại dời xuống sống mũi cao ngất, đến khóe môi, cô mất tự nhiên cụp mi, tay rụt về, ngay lúc ấy anh giữ chặt lấy cổ tay cô.
Ánh mắt mang theo tia nhiệt tình nóng bỏng mà nhìn cô chằm chằm.
Anh thấp giọng: “A Nhan có biết em đang làm gì không?”
“Em…” Cô không biết phải giải thích thế nào, không lẽ nói là vì bị anh mê hoặc.
Như vậy rất mất mặt.
Đang lúc rối bời, người con trai đã trở mình, chống khuỷu tay nâng dậy, từ trên nhìn xuống cô, tay lại không khống chế được mà chạm vào khuôn mặt tinh tế của thiếu nữ.
Thời điểm anh hôn lên khóe miệng, Trác Mộng Nhan siết mạnh ga giường, thân thể cứng lại, trái tim đập bang bang.
May mắn là anh chỉ dừng ở khóe môi thôi, không dịch đi đâu nữa hết.
Lôi Kình thở nặng nề chôn khuôn mặt vào hõm cổ cô hít một hơi, anh rầu rĩ nói: “Cho em nợ.”
Cô hiểu.
Sau ngày đó, Trác Mộng Nhan hỏi han chút kinh nghiệm về tình ái đến từ bậc thầy Hoa Mỹ Cốt.
Cái này có khác gì cá gặp nước.
Hoa Mỹ Cốt lập tức mang vài cuốn tiểu thuyết tổng tài qua cho bạn học Trác, còn nghiêm túc truyền kinh nghiệm: “Nụ hôn đầu nhất định phải là hôn lưỡi, nếu không thì quá tiếc.”
Lời lẽ trực tiếp khiến Trác Mộng Nhan nuốt nước miếng thẹn đến đỏ ửng hai má.
Hoa Mỹ Cốt cười ầm lên, lại vỗ vỗ vào cái chân bó bột của cô nói: “Nhanh bớt nào, để ta có thể thấy Nhan Nhan nở rộ nha.” Ngay sau đó bị Trác Mộng Nhan đuổi khỏi nhà.
Tối đó, Trác Mộng Nhan còn bị Hoa Mỹ Cốt chọc đến điên máu.
Cô nàng gửi qua cho cô một đường link, bảo là bí quyết yêu đương cực kỳ chuẩn.
Trác Mộng Nhan mang tâm tình tin tưởng bạn mình lắm, mở ra mới hay là một video, nhưng cô cũng chưa nghĩ gì, tiếp tục xem, cho tới khi nam nữ chính hôn nhau điên cuồng, hôn đến trên giường.
Vậy mà cô lại không tắt, vẫn tiếp tục xem.
Tận khi bọn họ lột s@ch quần áo, Trác Mộng Nhan mới kinh hãi tắt bụp một cái.
Mù mắt cô rồi, tuy không xem tới bước kia nhưng như vậy cũng đủ khiến cô thẹn muốn chết.
Cô gửi tin nhắn qua mắng cô nàng kia một trận.
Cô nàng không ngừng xin lỗi, sau đó thành thật gửi qua cho cô một đường link khác, bị cô cảnh cáo, cô nàng thề thốt đường link này trong sạch.
Và Trác Mộng Nhan bị lừa lần nữa.
Video này là trực tiếp “l@m tình” ngay khi vừa nhấn enter.
Khoảnh khắc đập vào mắt cô là bộ phận nhạy cảm của nam nữ chính nhập vào, lại không ngừng rút ra đâm vào.
Cô tái mặt sập laptop.
Giận Hoa Mỹ Cốt cả tháng trời còn chưa đủ.