Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 8: Lạt Mềm Buộc Chặt (H+)




Khi màn đêm buông xuống, Yến Thư đi theo hướng của Nghiêm Nhất Phàm, nhưng không thấy anh đâu, đứng trước lan can thuyền nhìn bao quát thành phố náo nhiệt phía trước, những cơn gió mang theo chút hơi lạnh, nhè nhẹ thổi qua người, Yến Thư nhìn một chút rồi lấy điện thoại từ túi xách ra, là tin nhắn Trịnh Doãn gửi đến cho cô

" Tầng 2, phòng vip số 3 "

Yến Thư cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn chọn cách tùy cơ ứng biến nhìn xung quanh một vòng tìm đường, Yến Thư đi lên hành lang tầng 2 của du thuyền, cách đó không xa cô nhìn thấy Lucus đang đứng canh trước cửa.

" Lucus, anh đứng đây làm gì thế, Nghiêm tổng đâu "

"Em đến đúng lúc lắm, anh cũng đang định đi tìm em, mau vào đi đối tác sắp đến rồi " Nói xong Lucus liền xoay người rời đi

Đứng trước cửa phòng, Yến Thư cảm thấy có chút bất an, đẩy nhẹ cửa bước vào. Đôi mắt mở to, giống như hồ nước đảo một vòng quanh phòng, nhưng lọt vào tầm mắt cô chỉ là một khoảng tối đen bao trùm không gian xung quanh, bên trong im lặng hoàn toàn tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài, Yến Thư căng thẳng xoay lưng định mở cửa ra ngoài, ngay sau đó cửa phát ra một tiếng “Cạch!”, khiến cô có dùng lực thế nào cũng không kéo ra được. Sợ hãi khiến cô mất bình tĩnh, muốn hét lên thì đột nhiên bị bịt miệng. Đồng thời cô bị một sức lực to lớn đè ép, áp sát cô vào cánh cửa

Cứu mạng...chuyện gì thế này... Yến Thư liều mạng giãy dụa, 2 tay cô không bị khống chế liền chạm vào cánh tay đang bịt kín trên miệng mình, toang kéo xuống nhưng bàn tay của người này cứng rắn, mạnh mẽ, ép chặt miệng cô đến ngay cả tiếng ưm a cô cũng không phát ra được

Trong bóng tối, Yến Thư bị áp mặt về phía cánh cửa hoàn toàn không nhìn được sức lực to lớn phía sau mình là ai, nước mắt không ngừng trào ra, rơi trúng cánh tay đang đặt trên miệng cô, lúc này khóe miệng hắn mang một tia cười nhàn nhạt. Giọng nói mát lạnh lại lộ ra một tia trầm thấp, nhàn nhạt từ tính khiến người khác mê muội

" Thì ra là cũng biết sợ sao? "

Lâm Yến Thư hoang mang, Trịnh Doãn bảo cô đến đây không phải để gặp ông ta sao, nhưng bây giờ giọng nói trầm thấp có chút xa lạ lại thân quen này là ai? càng nghĩ thần kinh cô lại căng thẳng như muốn đứt ra, cánh tay cô chuyển hướng đến cánh cửa đập mạnh, tạo nên âm thanh vô cùng chối tai

Âm thanh ồn ào của cô vang lên đúng 2 lần thì đèn trong phòng vụt sáng lên, cô ngạc nhiên dừng lại, cả người bị kéo xoay lại đằng sau, đối diện với sức lực đã chèn ép cô từ nảy đến giờ. Bàn tay to lớn cuối cùng cũng buông ra. Thật không ngờ lại là tổng giám đốc của cô Nghiêm Nhất Phàm. Lâm Yến Thư vừa mới được thả ra, hơi thở có chút gấp gáp nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, cô hi vọng Nghiêm Nhất Phàm sẽ giải thích

" Tại sao lại là anh..."

" Cô mong chờ người đến là Trịnh Doãn sao?"

Chưa kịp nói thêm, chỉ thấy anh nhếch môi. Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng ập xuống, ngang ngược tách môi cô, lưỡi anh bá đạo luồn vào trong, vô tình đụng trúng lưỡi cô liền nhanh chóng quấn lấy, một mùi vị nam tính rõ ràng tràn ngập trong khoang miệng cô.

" Ưm…” Lâm Yến Thư bị buộc ngửa đầu tiếp nhận một nụ hôn sâu tràn ngập cướp đoạt

Thân thể bất ngờ bị đè ép, Yến Thư không có phòng bị lưng dựa sát vào cánh cửa. Còn chưa kịp hoàn hồn, Nghiêm Nhất Phàm đã có hành động khác, một tay ôm lấy eo cô, làm hai thân thể dính chặt vào nhau, tay kia, di chuyển trên người Yến Thư, mang theo tràn ngập dục vọng.

Cảm thấy ghê tởm vì hành động này, cô xoay đầu muốn trốn tránh, nhưng kết quả chỉ khiến cánh tay giữ trên gáy cô càng kiềm chặt hơn. Tay cô bắt lấy cánh tay đang chạy loạn trên người mình, lại dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không đẩy nổi

Sau một hồi long trời lỡ đất, điên cuồng giãy dụa người đàn ông mới quyến luyến, rời khỏi đôi môi anh đào ngọt ngào trước mắt

Ở khoảng cách cực gần, Lâm Yến Thư có thể ngửi được mùi hương nam tính cùng hơi thở có chút rối loạn của anh, trong lòng không khỏi sợ hãi. Người đàn ông trước mắt nhẹ giọng thở hổn hển, giữ lấy eo cô càng chặt hơn, hoàn toàn không có ý định buông ra.



Không chần chừ như lúc đầu, vừa được thả ra cô dùng hết sức muốn đẩy anh ra, dùng đôi mắt còn ngấn nước hướng về phía Nghiêm Nhất Phàm

" Buông tôi ra..."

Nghiêm Nhất Phàm dửng dưng trước sức lực nhỏ bé của cô

" Không buông! "

" Nghiêm Nhất Phàm, hành động vừa rồi của anh được tính là cưỡng hiếp, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát "

Nghiêm Nhất Phàm cứ như đang nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên đời, cô gái nhỏ xem trời bằng vung này đúng là không biết sợ là gì, Nghiêm Nhất Phàm nhếch mày nhìn cô khinh bỉ, vừa nói bàn tay vừa di chuyển đến một nơi đẹp đẽ trước ngực cô vuốt ve

" Cưỡng hiếp?, cô có bằng chứng không "

Cô bắt tay cánh tay đang đặt trên ngực mình

" Anh...bỉ ổi. Tôi đắc tội gì với anh sao "

" Cô nói xem "

Lâm Yến Thư cũng mơ hồ đoán được, lúc nảy anh nhắc đến Trịnh Doãn, chắc chắn anh đã biết được gì đó rồi, nếu không làm sao anh lại có mặt ở nơi cô và Trịnh Doãn hẹn nhau được chứ, hít sâu một hơi cô hoà hoãn nhìn anh

" Được được là do tôi có mắt không thấy thái sơn, đã đắc tội với Phong tổng rồi, bây giờ anh buông tôi ra trước đã, có gì từ từ nói được không"

" Trịnh Doãn đã nói hết phần của cô rồi"

" Không, ông ta nhất định nói không đúng sự thật, anh nghe tôi nói "

Nghiêm Nhất Phàm đột nhiên thả lỏng tay, Lâm Yến Thư chưa kịp vui mừng liền thấy trước mắt trời đất đảo lộn, Nghiêm Nhất Phàm vác ngược cô lên vai, hướng thẳng đến giường ngủ

" Muốn nói sao? Được, chúng ta lên giường từ từ nói"

Lâm Yến Thư không thể tin những thứ Nghiêm Nhất Phàm vừa nói, trên vai anh cô cố chấp vùng vẫy thêm lần nữa

" Aaa...thả tôi xuống "

Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, mạnh bạo thả cô rơi xuống trên chiếc giường lớn



Cô ngã xuống không khỏi cảm thấy đau nhức

Thiếu nữ bé nhỏ nằm trên chiếc giường to, drap giường trắng trên du thuyền hoàn toàn đối lập với âu phục của người đàn ông và chiếc váy màu đen lấp lánh của cô

Cô hoảng sợ lui về phía đầu giường, muốn bỏ chạy

Nghiêm Nhất Phàm, từ tốn cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, liền vươn tay nắm lấy cổ chân cô kéo trở lại vị trí cũ, trong lòng cô lúc này, đã sợ đến sắp ngất luôn rồi, nhưng lời nói ra vẫn không tỏ ra chút yếu thế nào

" Nghiêm Nhất Phàm, anh đừng có quá đáng "

" Tôi còn có thể làm chuyện quá đáng hơn nữa, cô có muốn xem không? "

Nói rồi anh lập tức đè sát lên người cô, trang phục của Yến Thư do giãy dụa vốn đã không chỉnh tề, bây giờ lại đối mặt mới cánh tay Nghiêm Nhất Phàm đang dùng sức muốn kéo xuống, lại càng trở nên xộc xệch, Nghiêm Nhất Phàm cúi người muốn hôn môi Yến Thư, lại bị cô né tránh, nụ hôn rơi xuống trên cổ cô, Nghiêm Nhất Phàm cũng không từ chối rất hưởng thụ cảm nhận làn da non mềm cùng hương thơm mê hoặc trên cổ cô, không nhịn được còn đưa lưỡi đến li*m l*p vài cái. Cảm nhận hành động của Nghiêm Nhất Phàm, gương mặt Yến Thư trở nên biến sắc, giọng nói như muốn hét lên

" Khoan đã...chẳng phải là muốn nói chuyện sao, anh mau dừng lại cho tôi"

Nghiêm Nhất Phàm chuyển hướng đến vành tai cô mút nhẹ, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của anh vang lên bên tai cô

" Tôi mong một lát nữa, cô vẫn có thể giữ được giọng điệu như vậy đến cuối cùng "

" Không được, không được, anh không thể đối xử với tôi như vậy "

Anh ngước mắt lên, nhíu mày khó chịu nhìn cô

" Có gì mà không được! Với tôi không được, nhưng với Trịnh Doãn thì được sao? "

" Không có, tôi không phải như vậy "

Nghiêm Nhất Phàm càng nghĩ đến Yến Thư và Trịnh Doãn có quan hệ gì đó, thì lại cảm thấy khó chịu, nhưng nhanh chống lại tự bác bỏ suy nghĩ này của bản thân, một người cao cao tại thượng như anh, chỉ cho phép một luồng suy nghĩ được tồn tại, luôn tự chấn chỉnh suy nghĩ kì lạ của bản thân, Yến Thư chỉ là một nội gián thì chuyện cô qua lại với ai thì có liên quan gì tới anh, Nghiêm Nhất Phàm chỉ biết hành động của anh bây giờ chỉ là vì muốn trừng phạt cô một chút

" Đến lúc này rồi, em không cần phải dùng chiêu lạt mềm buột chặt với tôi, bây giờ chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp, sáng mai tôi liền xem như chưa có chuyện gì, tha thứ cho em "

Nghe anh nói Yến Thư liền bật ngồi dậy, lại bị anh áp chế, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Nghiêm Nhất Phàm phản kháng

" Tên khốn kiếp nhà anh, mau buông tôi ra "

" Câm miệng! "