Vừa về đến nhà, Yến Thư buông mình nằm vật trên sofa, cô cảm thấy cuộc sống hiện tại mệt mỏi hơn bao giờ hết
Với tay lấy chiếc điện thoại trong túi xách, Yến Thư bấm gọi cho Trương Huệ, kể từ khi nhận được tiền thì bà ấy chưa từng liên lạc lại với cô, Yến Thư nhất thời nhớ đến lại thấy không yên tâm, lo lắng Trương Huệ ở nhà một mình sẽ gặp phải chuyện gì. Tiếng chuông điện thoại reo hồi lâu, lại phát đến giọng của tổng đài báo không liên lạc được, Yến Thư kiên nhẫn gọi lần nữa, reo hồi lâu cuối cùng cũng đợi được Trương Huệ bắt máy, chưa kịp nói gì Yến Thư đã nghe thấy âm thanh không mấy rõ ràng phát ra từ giọng của Trương Huệ
" Suỵt...Alo Thư Thư...có chuyện gì sao "
" Dì à, dì đang ở đâu thế? "
Trương Huệ ngập ngừng một chút lại nhanh nhảo nói tiếp
" Còn ở đâu được chứ. Dì đang trong bệnh viện săn sóc cho Dương Minh "
" À vâng... Dương Minh anh ấy đã chuyển biến như thế nào rồi dì "
Bên trong điện thoại tạp âm truyền đến tai Yến Thư rất nhiều, cô cũng không nghe ra được là tiếng gì, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh hét lên chối tai của Trương Huệ
" Cái gì?...kêu tôi sao? "
" Thư Thư à, bác sĩ gọi dì rồi, dì đi một chút sẽ quay lại có gì khi khác chúng ta hãy nói tiếp "
" Nhưng mà..."
Yến Thư chưa nói hết câu, Trương Huệ đã tắt máy cô bất lực nhìn màn hình điện thoại thở dài rồi đặt xuống bàn, để ngang cánh tay che mắt định thần. Một lúc sau, tiếng điện thoại lại vang lên inh ỏi, phá tan bầu không gian yên tĩnh. Yến Thư nhìn thấy hiển thị trên màn hình, chính là cuộc gọi cô không mong đợi nhất, là Trịnh Doãn, chần chừ một lúc cô nhận cuộc gọi
" Alo... ông tìm tôi có chuyện gì?"
" Đã phỏng vấn xong rồi sao, có gì bất thường không "
Yến Thư giọng nói yếu ớt trả lời
" Không có "
" Vậy thì tốt rồi, tôi đã có sắp xếp nếu không có gì thay đổi thì ngay chiều nay sẽ có thông báo trúng tuyển gửi đến cho cô "
" Nhanh vậy sao "
" Còn không muốn được kết thúc sớm à. Đánh nhanh thắng nhanh có biết không, sáng mai là có thể đi làm rồi, cô chỉ cần nghe lời, tôi đảm bảo cô sẽ không chịu thiệt thòi"
" Được rồi nghỉ ngơi đi, nhớ những gì tôi đã dặn "
Yến Thư giữ im lặng cho đến khi Trịnh Doãn kết thúc cuộc gọi, vô lực nằm trên sofa, cảm thấy bản thân mình cứ như ngọn đèn bị treo trước gió, lúc nào cũng có thể dễ dàng để người ta vùi dập, sâu xé thành trăm mảnh.
[ Ngày hôm sau ]
Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển từ LLC, Yến Thư không nhận ra được lúc này mình nên vui hay buồn. Nếu đổi lại là lúc cô chưa từng nghe thấy lời đề nghị đó của Trịnh Doãn, anh cô chưa từng gây ra tai nạn, cô nhất định sẽ cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết, nhưng bây giờ, ở tình huống hiện tại cảm giác bất lực, tự trách đang lấp đầy tâm trí cô
Đứng trước gương, sửa soạn trang phục công sở chỉnh tề. Chiếc váy đen ngang đùi, vừa vặn ôm sát cơ thể, chiếc áo sơ mi mềm mại làm lộ ra đường cong cơ thể vốn có của cô. Nếu là ngày bình thường Yến Thư sẽ không trang điểm, gương mặt Yến Thư lúc đó vẫn sẽ mang một nét đẹp ngây ngô, thuần khiết, nhưng hôm nay đối với cô đâu còn là một ngày bình thường nữa chứ, Yến Thư trang điểm nhẹ nhàng không quá sắc sảo nhanh chóng biến hoá thành một tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, bước ra ngoài đều khiến người ta say sưa ngắm nhìn
Nhớ lại điều đầu tiên Trịnh Doãn bảo Yến Thư thực hiện đó chính là muốn cô đi quyến rũ tổng giám đốc của LLC, khiến cho anh cảm thấy có thiện cảm với cô, vì Trịnh Doãn biết Yến Thư vốn không phải chỉ là một bình hoa rỗng, biết rõ cô là người rất thông minh, năng lực không nhỏ nên mới sắp xếp cô đi nhận lấy sự tin tưởng, trọng dụng của Nghiêm Nhất Phàm
Bắt taxi đến công ty. Sau khi được Lucus là trợ lý tổng giám đốc hướng dẫn và bàn giao công việc, cô được đưa đến bàn làm việc của mình trong một căn phòng ngồi cùng các nhân viên khác
Mới đến nên cô chỉ có thể xem xét các công việc sắp tới của Nghiêm Nhất Phàm để sắp xếp thời gian cho thật phù hợp. Ngoài ra cô còn phải hoàn thành một số việc được Lucus giao
Sau khi chào hỏi, làm quen với các đồng nghiệp xung quanh, Yến Thư quay trở về bàn làm việc. Cuối ngày, cô đến phòng tổng giám đốc để báo cáo với Nghiêm Nhất Phàm về bản lịch trình cô đã sắp xếp cho anh
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, không giấu nổi sự hồi hộp cô hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như mình là người có tội, cứ trốn tránh sợ người ta phát giác
Nghiêm Nhất Phàm là người khiêm tốn, dù cho ngày ngày được nhắc tên trên báo chí, truyền thông nhưng chưa bao giờ Yến Thư thấy hình ảnh của anh xuất hiện trên các phương tiện đó, nên đây sẽ là đầu tiên cô được gặp anh ở bên ngoài
Lấy hết can đảm Yến Thư gõ cửa
" Cọc cọc cọc" âm thanh phát ra từ cánh cửa nhịp nhàng vang lên, sau vài giây, cánh cửa tự động mở ra vì người bên trong đã nhấn nút cho phép đi vào
Cô bước vào trong, đứng trước bàn việc của Nghiêm Nhất Phàm. Người đàn ông mặt vest đen lạnh lùng uy nghiêm, dung mạo tuấn tú hoàn toàn khác xa với trí tưởng tượng của cô. Gương mặt thư sinh nhưng lại mang nét nghiêm nghị, chững chạc, như đã được thượng đế chính tay điêu khắc hoàn hảo đến từng chi tiết, nếu không nói sẽ không nhận ra anh đã là người đàn ông 30 tuổi.
Ánh mắt sâu thẳm như đại dương hun hút, sóng mũi cao thẳng hoàn mỹ, kết hợp với vài tia nắng mai từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, càng làm nổi bật mái tóc bạch kim của anh. Mãi quan sát Nghiêm Nhất Phàm hồi lâu, lại thấy anh đột nhiên ngẩng đầu, mặt đối mặt với cô. Yến Thư thoáng giật mình, vội vàng cuối người chào hỏi
" Xin chào Nghiêm tổng, tôi tên Lâm Yến Thư là thư ký mới nhận chức. Bây giờ tôi xin phép được báo cáo lịch trình đã sắp xếp cho tổng giám đốc "
Nói xong đã không còn thấy anh nhìn cô nữa, thái độ dửng dưng như chẳng để tâm đến cô đang làm gì, lấy lại chút bình tĩnh Yến Thư đưa sắp tài liệu đang cầm trên tay ra trước mắt
Cô đọc một loạt những công việc của Nghiêm Nhất Phàm trong thời gian sắp tới, sắp xếp các cuộc họp kèm theo mốc thời gian cụ thể, cô rất tinh tế tránh các buổi tiệc rượu diễn ra vào buổi sáng, những lịch trình công tác đều cách nhau mấy ngày để anh có thời gian nghỉ ngơi. Dù lịch trình của Nghiêm Nhất Phàm bận rộn, dày đặt những công việc cần làm nhưng Yến Thư vẫn có thể sắp xếp rất cẩn thận, hợp lý, không để xảy ra sai sót
Báo cáo xong, cô đưa mắt một lần nữa quan sát anh rồi cất lời:
" Thưa tổng giám đốc, đó là lịch trình trong một tháng tới của anh. Anh thấy có chỗ nào sai sót không ạ. Nếu có tôi sẽ điều chỉnh lại "
Từ đầu tới giờ, anh vẫn chẳng thèm trả lời cô một câu, xem cô như không tồn tại, không nhìn cô, cũng chẳng thèm đáp lời chỉ chăm chú làm việc của mình. Cô hiện tại không biết nên đứng đây tiếp tục nhìn anh, hay phải đi ra ngoài, cuối cùng chỉ thấy anh đưa bàn tay lên phất nhẹ một cái, tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Yến Thư có chút khó hiểu nhìn anh nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, cô ngập ngừng
" Vậy tôi xin phép ra ngoài trước, không làm phiền tổng giám đốc nữa "
Vừa ra đến cửa, Yến Thư liền cho rằng Trịnh Doãn đã đề cao cô rồi, lần gặp đầu tiên anh đã đối xử lạnh nhạt với cô như vậy, thì nói gì đến có thiện cảm chứ, hoặc là Nghiêm Nhất Phàm có phải đã bị câm rồi không, điều này tại sao cô chưa từng nghe Trịnh Doãn nhắc đến, bây giờ mặc kệ mọi thứ, cô nghĩ lại bản thân mình cũng chẳng khác gì người tự kỷ, từ đầu đến cuối chỉ biết tự nói chuyện với bản thân