Lời này nói ra khiến trái tim Yến Thư nhảy nhanh hơn một nhịp. Không phải là đang muốn giở trò gì đó chứ. Nghĩ vậy, Yến Thư bèn nghi hoặc hỏi
“ Vậy anh muốn sao mới để em đi đây.”
Nghiêm Nhất Phàm nhướng mày, chỉ tay lên môi ra lệnh:
“ Hôn một cái mới cho đi.”
Đơn giản vậy sao? Yến Thư chậm rãi thở nhẹ một hơi, quan sát xung quanh không có ai liền nhón mũi chân lên
Yến Thư liền hôn chụt một cái vào môi anh
" Nhanh quá, tôi còn chưa cảm nhận được gì "
Hừ! Được voi đòi tiên mà.
" Chụt”
Yến Thư lại hôn thêm một cái lên môi anh, lần này chưa kịp rút lui đã bị anh ôm eo giữ chặt hôn ngấu nghiến.
Hơi thở của Nghiêm Nhất Phàm bắt đầu trở nên nặng nề, sống đến chừng này, đây là lần đầu tiên người đàn ông 30 tuổi có nhiều đam mê d.ục vọng mãnh liệt với một cô gái như thế, đó còn là một cô nhóc cách mình 11 tuổi…
Từng động tác từng ánh mắt của Yến Thư, đơn giản chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến anh phải tranh thủ chiếm lấy.
Đúng là chẳng khác gì tiểu yêu tinh!
" Em đi nhé "
Vừa mới buông ra, cô đã cong giò chạy mất, súyt chút nữa còn đâm sầm vào người vệ sĩ vừa bước vào.
" Tôi sẽ đưa em đi "
Chạy đi được vài bước, nghe anh nói, Yến Thư vội quay lại nhìn Nghiêm Nhất Phàm mà nói
" Không cần đâu mà. Em đi taxi "
Nghiêm Nhất Phàm không đáp, chỉ đưa mắt nhíu mày nhìn cô khuất xa, sau đó xoay người lạnh lùng nói với một thủ hạ vừa bước vào
" Còn đứng đây làm gì? Đi theo canh chừng thiếu phu nhân cho tôi "
" Vâng! Tôi sẽ đi ngay " Tên thủ hạ cung kính trả lời
Hôm nay là ngày cô đi xin việc cư nhiên lại bị trễ hơn so với giờ dự tính ban đầu
Sau khi rời khỏi nhà, lúc này Yến Thư mới bắt taxi đi tìm việc làm. Cô đã suy nghĩ rất kỹ, bản thân không thể phụ thuộc vào Nghiêm Nhất Phàm mãi được. Bây giờ không thể sau này cũng nhất định không thể. Giống như chuyện tình cảm phức tạp của hai người, tương lai cũng không chắc có khả năng kéo dài mãi được
Nghĩ liền làm, thế nên Yến Thư dùng cả buổi sáng ngồi ở một tiệm bánh ngọt lướt wed để tìm kiếm việc làm phù hợp với mình. Sau một hồi tìm khá nhiều chỗ, lúc này Yến Thư nhìn thấy một thông báo tuyển dụng vô cùng bắt mắt của công ty Phong Đằng. Phía trên, có phần yêu cầu tuyển nhân viên văn phòng, với mức lương cực kỳ thu hút
Nhìn thấy yêu cầu của thông báo tuyển dụng, Yến Thư không một chút do dự, liền nhanh chóng đi đến, dự định xin làm nhân viên kinh doanh ở đây
Cô ra khỏi tiệm bánh xong lại bắt taxi lao như bay đến tập đoàn Phong Đằng chỉ lo sẽ làm chậm trễ
Khi đến Phong Đằng, Yến Thư cầm trên tay bằng tốt nghiệp với thành tích vô cùng xuất sắc, tuổi trẻ tài cao tốt nghiệp sớm ở một trường đại học danh giá nên khi vừa vượt qua vòng phỏng vấn sơ lượt Yến Thư được nhận ngay
Ngoài một số tính chất có phần hơi áp lực của công việc, thì tiền lương cô được nhận được sẽ rất cao. Ngoài ra còn có lương thưởng nếu cô làm tốt công việc của mình.
Đối với một người đang cần một công việc như cô, thì không có thứ gì tốt hơn cơ hội này.
Loay hoay cả một ngày ở bên ngoài, quá giờ trưa Yến Thư trở về nhà. Thời gian này, sau khi Châu Lam gấp gáp chia tay Yến Thư để trở về Ý sắp xếp công việc, bên trong Nghiêm Thành chỉ còn có bác đầu bếp và một số người giúp việc theo giờ. Yến Thư vừa về mệt mỏi nằm vật trên sofa ngoài phòng khách
Côcvẫn không tin một người cọc cằn hay nổi nóng như anh đã thật sự đồng ý cho cô ra ngoài làm việc. Đây không phải là mơ đó chứ. Nghĩ đến đôi mắt Yến Thư lập tức sáng rỡ, quyết định xuống bếp chuẩn bị bữa tối, xem như là đền đáp vậy…
Yến Thư lúc nhỏ rất hay nấu ăn cho Trương Huệ, bản thân cũng rất thích công việc nấu nướng này, nên hiện tại tay nghề của cô cũng không tệ, có thể nói là nấu ăn rất ngon
Hôm nay vì muốn chính tay chuẩn bị bữa tối cho chồng nên Yến Thư cho bác đầu bếp được về sớm, một mình ở lại khu bếp Yến Thư bắt đầu vào việc nấu bữa tối cho Nghiêm Nhất Phàm
Ở trong bếp hồi lâu cuối cùng Yến Thư cũng chuẩn bị xong bữa tối, bỗng sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc
" Đang làm gì? "
Yến Thư định gọi điện thoại nhưng trùng hợp lúc này anh đã trở về nhà. Nghe anh hỏi Yến Thư xoay người nhìn người đàn ông trước mặt đáp
" À…là vì hôm nay bác Phùng có chuyện phải về sớm nên em chuẩn bị bữa tối cho anh "
Đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Nhất Phàm một cảm giác ngượng ngùng từ đâu ập tới, Yến Thư không thể thừa nhận việc mình cố tình chuẩn bị cho anh được, trong lúc lúng túng chỉ có thể nói bừa một lí do như thế, trong lòng gào thét thầm xin lỗi vì đã lấy bác đầu bếp ra đỡ đạn
Yến Thư nói xong không hiểu sao Nghiêm Nhất Phàm lại mang theo một ánh mắt tràn ngập cưng chiều đi đến siết chặt lấy eo cô, môi anh chạm nhẹ trên cổ Yến Thư. Anh ta muốn làm gì? Tại sao anh lại tiến gần như vậy chứ? Thế này…không phải lại muốn thực hiện trò đồi bại gì đấy chứ. Không được rồi, cô phải đẩy anh ra
Chưa kịp hành động lại nghe thấy giọng nói trầm thấp lại vô cùng dễ nghe của anh
" Ồ thì ra là không phải do em cố tình chuẩn bị cho tôi à? "
Yến Thư nhất thời hoảng loạn nên quên mất cái tư thế hiện giờ giữa cô và Nghiêm Nhất Phàm, vô cùng mờ ám. Yến Thư bị nói trúng, ngượng đỏ cả mặt, cô liên tục lắc đầu rồi quay đầu sang chỗ khác để che giấu.
Có chết cũng không chịu thừa nhận. Không thể nào, cô sao có thể nói tất cả là do cô cố tình chuẩn bị cho anh được, sẽ ngượng chết mất. Nhất định là anh đang nói bừa mà trúng thôi chứ gì?
" Ai thèm nấu cho anh chứ! "
Nghiêm Nhất Phàm nhìn biểu hiện ngại ngùng không dám thừa nhận trên khuôn mặt cô, anh khẽ nhếch môi cười nhẹ. Nhưng nụ cười yêu nghiệt của anh vẫn không thể giấu nổi một tia xảo quyệt trong đó.
Anh không những không buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt thêm nữa giọng điệu lộ rõ vẻ trêu chọc
" Thế mà có kẻ to gan dám nói với tôi là em chủ động cho bác ấy tan ca sớm, em nói xem tung tin như vậy có phải đã gây oan ức cho em rồi không? "
Lâm Yến Thư “…”