Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 35: Rung Động Ngọt Ngào (H nhẹ)




Dù là cả đêm bị giày vò, nhưng sáng hôm nay Lâm Yến Thư vẫn cố gắng dậy sớm vì không biết lúc nào thì Châu Lam sẽ đến, xuống bếp không nhìn thấy quản gia thì tự chuẩn bị món ăn cho riêng mình

Trước đây cô rất thích ăn hoành thánh, vì Trương Huệ nói đó cũng là món ăn mà mẹ cô thích nhất. Món hoành thánh với nước dùng thanh ngọt mỗi khi nhớ tới sẽ khiến người ta tưởng tượng ra mùi thơm nức mũi, gợi cảm giác thèm ăn, bụng đói sôi sục.

Trong tủ lạnh có đầy đủ mọi thứ, Yến Thư chọn vài nguyên liệu rồi bắt đầu bận rộn làm bữa sáng

Nghiêm Nhất Phàm đi xuống nhà bằng thang bộ, nút áo cũng qua loa chừa lại 2 cái trên cùng không cài hết, chính là hình ảnh quyến rũ này đã hút hồn không biết bao nhiêu cô gái. Không gian khắp nơi rộng lớn muốn tìm một người cũng khó, anh tìm mãi vẫn không nhìn thấy Yến Thư đâu tâm trạng trở nên buồn bực

Cất giọng lười biếng hỏi vệ sĩ trước cửa

" Cô chủ đâu? "

Vệ sĩ nhanh chóng trả lời

" Thưa thiếu gia, cô chủ ở trong bếp, hình như đang nấu ăn "

Gấp gáp muốn nhìn thấy vợ, Nghiêm Nhất Phàm tò mò vào bếp xem thử. Đi xuống dưới thấy Yến Thư đeo cái tạp dề xinh xắn, đang trong bếp chuyên tâm làm gì đó, bóng lưng bận rộn loay hoay trong gian bếp khiến không gian lạnh lẽo đơn độc trở nên ấm cúng hơn hẳn, bước đến gần ôm chầm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tai, doạ Yến Thư giật mình

" Aa…anh định hù chết tôi à? "



Lưng cô dính chặt vào ngực anh, đầu gục xuống cổ Yến Thư anh nói

" Sao không ngủ thêm? "

Tiếng anh vang lên lọt vào tai cô làm Yến Thư cảm thấy có chút ngọt ngào, cô thu hồi cảm xúc bất thường, trở về dáng vẻ điềm đạm

" Tôi làm bữa sáng, anh có muốn ăn không?"

" Ăn em sao? Dù là ở ngay đây tôi cũng rất sẵn lòng "

" Anh…"

Yến Thư bị lời nói thẳng thừng của anh làm cho ngượng ngùng đến không nói nên lời, biểu cảm đáng yêu này đều được thu vào mắt của anh, nụ cười sủng nịnh trên môi không cho cô nhìn thấy

" Mẹ tôi về nhà chính rồi, quản gia Lưu cũng phải đến đó, trước khi có một đầu bếp khác đến đây, 3 bữa của tôi đều trông cậy vào em vậy "

Nhận được câu trả lời, Yến Thư xoay người. Sau đó anh chống hai tay sang hai bên người cô, giam cô vào không gian riêng biệt của mình. Nhìn thấy bộ dáng anh biếng nhác nhưng không có nửa phần lười nhác, ngược lại phong thái rất thoải mái, tự do, làm cho người nhìn vào không tự chủ được buông lỏng tâm trạng, cùng anh tan vào một mảnh không khí trong lành kia. Yến Thư ngước mặt nhìn anh thuận miệng hỏi

" Nếu đồ tôi nấu rất khó ăn thì sao? "

Nghiêm Nhất Phàm nhếch môi cười ma mảnh, khí thế của thư sinh quyến rũ chậm rãi vén mái tóc mượt mà của cô, bàn tay men theo sợi tóc dừng lại trước bầu ngực tròn đầy, dịu dàng xoa nắn

" Vậy thì 3 bữa của tôi đành ăn em để thay thế vậy "

Cảm giác vừa thoải mái vừa kích thích từ bàn tay anh truyền tới cách một lớp vải khiến cả cơ thể Yến Thư chợt run rẫy, cô giữ bình tĩnh đẩy anh ra, xoay người vào lại trong bếp

" Tôi nấu sắp xong rồi, anh ra ngoài đợi tôi một chút nữa.”

Thấy mặt cô đỏ lên anh không trêu cô nữa, vừa đi ra bàn ăn vừa cười đến vui vẻ, trước giờ anh chưa từng thật sự cười thoải mái đến như vậy

Lâm Yến Thư trong bếp rơi vào trầm tư, vẫn cảm giác được ánh mắt nóng hổi của Nghiêm Nhất Phàm luôn dán lên mình không dời đi một chút nào. Dù con người anh gian manh, xảo quyệt nhưng không thể phủ nhận anh đối với cô cũng rất tốt, dù ăn nói không ra gì nhưng chưa từng ngược đãi, có phải sống lâu trong cái khổ nên cô đã quen với khổ luôn rồi không? Tại sao khi đối diện với một ác ma giam cầm, trói buộc, cô lại có một tia rung động lạ thường, đến nổi không thể kìm chế được mà muốn chìm đắm trong sự ngọt ngào đó

Cô làm xong những món điểm tâm nhẹ, mang ra cho anh có một tô hoành thánh và nước cam. Sau đó tháo tạp dề, định kéo ghế ngồi đối diện với anh thì người đàn ông đã nhanh tay hơn kéo ghế bên cạnh mình, giọng nói trầm khàn bình tĩnh nhưng lại không cho phép từ chối

" Đến đây "

Yến Thư không muốn lại chọc anh tức giận, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, an tĩnh ăn phần của mình

Vốn hương thơm của món ăn đã làm cho mười ngón tay anh muốn động đũa, hơn nữa lại được trình bày đẹp mắt, thật làm cho người ta mong chờ, nhưng Nghiêm Nhất Phàm rất ít khi ăn sáng kiểu trung hoa truyền thống như vậy, tự nhủ là do vợ nấu nên mới miễn cưỡng ăn thử, ăn xong anh hơi nhướng mày ngạc nhiên nói

" Không tệ! là học từ ai thế? "

Mặc dù không nói thành những lời hoa mỹ, nhưng trong lòng anh thầm khen ngợi tài nghệ nấu ăn điêu luyện của cô, thậm chí còn thấy ngon hơn cả các nhà hàng nổi tiếng trên thế giới mà anh từng ăn

Nghe anh nói Yến Thư có chút đắc ý, khiêm tốn trả lời hết sức tự nhiên

" Không học từ ai hết, nấu đại thôi "

Nghiêm Nhất Phàm cầm muỗng trên tay, thao tác cũng bị câu nói của Yến Thư làm cho ngưng đọng, mang theo ý cười nhướn mày lên trêu chọc

" Lâm Yến Thư em đúng là có tiền đồ thật đó, nấu đại thôi cũng có thể tạo ra mỹ vị như vậy "

Khoé miệng Yến Thư vì câu khen ngợi của anh mà bất giác mĩm cười vui vẻ, nhưng sợ anh nhìn thấy phải cố gắng thu hồi giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu tiếp tục ăn, dù vậy vẫn là không tránh khỏi đôi mắt tinh tường của anh, Nghiêm Nhất Phàm lần đầu nhìn thấy Yến Thư trong dáng vẻ dịu dàng không cáu kỉnh, trong lòng cảm thấy vô cùng cưng chiều, vừa ăn vừa quan sát nhan sắc động lòng của cô, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa

Bữa ăn kết thúc trong êm đềm, Lâm Yến Thư dọn dẹp phòng bếp, còn Nghiêm Nhất Phàm đứng một bên nhìn cô bận rộn, anh thích thú ngắm nhìn góc nghiêng của cô, trong đáy mắt thấp thoáng ẩn hiện một tia ấm áp, không khí yên bình vốn chẳng giữ được bao lâu, chỉ có thể trách cô vợ nhỏ của anh quá mê người

Yết hầu khẽ chuyển động, Nghiêm Nhất Phàm đi đến kéo cô lại gần phía mình, giam cô trong lòng. Yến Thư có cảm giác có nguy hiểm, vội đẩy anh ra. Ánh mắt này, không phải là đang định dở trò lưu manh đó chứ?

Yến Thư cảnh giác hỏi

“ Giờ này còn chưa đến công ty, anh còn ở đây làm gì ”

" Tôi là chủ muốn đi lúc nào thì đi "

Nghiêm Nhất Phàm vừa nói vừa bế xốc Yến Thư đi đến bàn ăn, đẩy cô nằm xuống. Anh đè lên người cô, một bên đầu gối chén vào giữa khe hở của hai bắp đùi thon thả

" Đừng mà…Nghiêm Nhất Phàm anh bình tĩnh chút đi "

" Bây giờ tôi không đủ tỉnh táo sao? Bảo bối à, em mê người thật đó, bây giờ lại làm một lần nữa được không? "

Lời dụ dỗ của anh gần như đã chạm đến cực hạn của cô, nhiệt độ trong người đã trở nên nóng bỏng không chịu được, nhưng vì xấu hổ vẫn nhất quyết muốn từ chối

" Không được! "

Anh cười gian tà, như thường lệ mặc kệ lời từ chối của cô, hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt Yến Thư. Không chờ đợi liền áp môi hôn xuống, chiếc lưỡi của anh linh hoạt xâm nhập vào miệng cô, trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại của của người bên dưới. Một tay của anh đặt trên ngực Yến Thư bóp chặt, ép cô tới gần đôi môi tham lam của mình, hôn càng thêm nồng nhiệt. Yến Thư ngẩn người nhìn anh, mắt trợn tròn xoe.

Bộ ngực mềm mại, cách một lớp vải bị anh dùng hai tay nắm lấy, trước mắt cô vòm ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, cặp đùi dài mạnh mẽ, còn có thứ cứng rắn đang dựng thẳng lên giữa hai chân anh, doạ Yến Thư khép chặt chân lại

" Ngoan nào, mở chân ra để anh đi vào "