Nghiêm Nhất Phàm nhìn thấy Mạc Lâm nắm tay, còn có ý muốn che chở cho Yến Thư như vậy lại càng tức giận, ngọn lửa giận bừng bừng trong mắt anh như có thể thiêu đốt người khác
" Buông tay! "
Giọng nói bất mãn có chút bực bội của Nghiêm Nhất Phàm vang lên
Tay của Nghiêm Nhất Phàm đang giữ Yến Thư, dưới sự tác động của Mạc Lâm lại càng tăng thêm lực, không nghĩ được nhiều, Yến Thư lập tức kêu lên đau đớn. Mạc Lâm thấy Nghiêm Nhất Phàm đối xử với Yến Thư như vậy, anh rất đau lòng, kể từ lần đầu gặp Yến Thư hạt giống tình yêu trong lòng anh đã bắt đầu nảy mầm, nhưng chưa được bao lâu lại bị chính anh vùi dập, dù sao Yến Thư cũng đã lập gia đình rồi, nhưng sau hôm chứng kiến Yến Thư lén lút trốn một góc, tủi thân bật khóc một mình, cảm giác mong muốn được quan tâm, chăm sóc cho cô, lại lần nữa được vun đắp trở lại
Mạc Lâm ánh mắt kiên định hướng về Nghiêm Nhất Phàm, nhất quyết muốn bảo vệ Yến Thư, giọng nói bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ sệt
" Ông chủ anh làm đau cô ấy rồi, có gì từ từ nói, anh buông ra trước đi "
Trước sự bảo vệ của Mạc Lâm, Yến Thư ngẩn người, vừa bất ngờ lại vừa cảm kích. Cô không ngờ Mạc Lâm có thể chấp nhận đối mặt với quỷ dữ để che chở cho cô. Tuy nhiên về phía Nghiêm Nhất Phàm bây giờ, cảm xúc lại hoàn toàn trái ngược, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn về phía kẻ to gan đang day dưa nắm tay vợ anh, không muốn buông ra
Nghiêm Nhất Phàm nghiến răng, kìm nén cơn phẫn nộ, giật mạnh Yến Thư kéo về phía mình, người đàn ông bên dưới vẫn kiên trì giữ chặt tay Yến Thư, Nghiêm Nhất Phàm mất kiên nhẫn ra lệnh
" Vợ của tôi còn cần cậu quản? Còn không buông tay, đừng trách tôi không nể tình trước đây "
Yến Thư coi Mạc Lâm chẳng khác gì anh trai mình, cái cảm giác được che chở như bây giờ, chẳng khác gì lúc cô còn sống trong nhà Trương Huệ, lúc đó cũng là được Dương Minh bảo bọc như vậy. Không muốn liên lụy Mạc Lâm, Yến Thư nhịn đau cất giọng trấn an anh
" Mạc Lâm anh cứ mặc kệ em đi, anh ta bây giờ không uy hiếp em được nữa, sẽ không sao đâu"
Tâm trạng đang mất khống chế của Nghiêm Nhất Phàm, sau khi nghe Yến Thư nói liền hiện lên sự phẫn nộ đến đỉnh điểm. Vốn là đang không muốn tổn thương cô, nhưng suy cho cùng anh nghĩ Yến Thư vẫn là nên nhận lấy sự dạy dỗ. Không còn nhịn được nữa, bản chất Nghiêm Nhất Phàm lãnh khốc, vô cảm thôi thúc anh không còn đủ kiên nhẫn để nhiều lời nữa. Cánh tay Nghiêm Nhất Phàm nhanh chóng bắt lấy sún.g trong người Mạc Lâm, Yến Thư cả kinh chưa kịp lên tiếng đã thấy anh kẹp súng trong tay lên nòng, hướng họng súng về phía đầu Mạc Lâm
Nghiêm Nhất Phàm tức giận, ánh mắt hằn rõ tia máu, cất giọng cảnh cáo
" Đã nắm đến nghiện luôn rồi có phải không? Tôi nhắc lại lần cuối, bây giờ đã buông được chưa?"
Yến Thư hốt hoảng cả kinh nhìn người đàn ông hung hãn trước mắt
" Nghiêm Nhất Phàm anh đừng như vậy, tôi đi theo anh chẳng phải là được rồi sao, mau bỏ sún.g xuống đi "
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, Lục Tư Vũ đã không thể nào đứng yên được nữa. Hít một hơi đi đến kéo tay Mạc Lâm ra
" Cậu muốn chết sao? Mau buông ra đi, đây chẳng phải là chị dâu à, vợ chồng người ta cãi nhau chúng ta không nên xen vào "
Mạc Lâm bị kéo, sơ ý làm sức lực bị nới lỏng một chút, cánh tay Yến Thư đã bị Nghiêm Nhất Phàm kéo tuột ra khỏi tay Mạc Lâm
" Nghiêm Nhất Phàm sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy "
Mạc Lâm can đảm, khí thế vô cùng quả quyết. Điều này lại khiến Nghiêm Nhất Phàm đang tức giận bỗng trở nên càng khó chịu hơn, cảm giác giống như Yến Thư và Mạc Lâm đã có quan hệ mập mờ lén lút sau lưng anh, nên bây giờ Mạc Lâm mới có thái độ này
Nghiêm Nhất Phàm cố ý khiêu khích Mạc Lâm
" Sao? Bây giờ tôi chính là muốn ngủ với vợ của tôi, cậu có ý kiến gì? "
" Anh câm miệng! " Yến Thư quát lớn, cô đã bị lời nói vô sỉ của anh làm cho xấu hổ đến mức không thể kìm chế được
Yến Thư vừa dứt lời
" Đoàng " Tiếng súng bất chợt vang lên, doạ tất cả mọi người trong nhà đều ngồi xuống, bịt tai. Chỉ có kẻ gây ra sự việc này là Nghiêm Nhất Phàm, bình tĩnh nhất. Yến Thư chưa kịp bình ổn, đã thấy Lục Tư Vũ đỡ Mạc Lâm trong tay, phát sún.g vừa rồi chính là Nghiêm Nhất Phàm cố ý nhắm vào cánh tay trái của Mạc Lâm. Yến Thư đã sợ đến toát cả mồ hôi, dùng tất cả sức lực thành công vùng ra được khỏi người anh, chạy đến bên người Mạc Lâm đang đau đớn nằm trên vũng má.u, quằn quại rồi nhanh chóng ngất đi
" Mạc Lâm anh không sao chứ? Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện "
Yến Thư lo lắng hốt hoảng, quản gia bên này cũng sợ đến mức mất cả hồn vía
Nghiêm Nhất Phàm, quả nhiên không dễ dàng tha thứ như vậy, chậm rãi đi về phía Yến Thư giọng nói nguy hiểm truyền đến
" Đứng lên! "
Nghiêm Nhất Phàm nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, nhớ lại lúc cô bỗng nhiên nói muốn ly hôn, trong lòng anh lại có một loại suy nghĩ kỳ quái, mặc kệ là phải dùng biện pháp gì, anh cũng muốn đem Yến Thư giữ lại bên người. Cho dù bị coi là người tàn nhẫn cũng phải giữ cô lại bên cạnh, không cho phép rời đi
Lâm Yến Thư lo lắng đến bật khóc, giọng nói lo lắng xen lẫn tức giận
" Nghiêm Nhất Phàm anh có tư cách gì đối với anh ấy như vậy? "
" Chị dâu à! Chị bớt nói lại một câu đi, cậu ấy không chết được đâu."
Lục Tư Vũ hiểu rõ con người Nghiêm Nhất Phàm nhất, nếu còn không ngăn cản Yến Thư lại, chỉ sợ hôm nay sẽ không chỉ có 1 người phải nằm xuống
" Tôi nói em đứng lên! "
Thấy cô vẫn không biết nghe lời. Nói xong người đàn ông mất kiềm chế, bế ngược Yến Thư lên trên vai, hùng hổ đi lên cầu thang
" Nghiêm Nhất Phàm anh cút đi! "
Yến Thư giẫy gịua phản kháng trong vô lực, liên tục đập tay loạn xạ trên lưng anh, người xung quanh cũng không có gan lên tiếng
Nghiêm Nhất Phàm chính mình cũng không biết được, vì sao lại giữ Yến Thư ở lại bên cạnh, ngoài kia có vô số phụ nữ đáp ứng được anh, nhưng anh lại chọn một nội gián đến để tiếp cận mình về làm vợ, nếu không phải vì cô có chút xinh đẹp, thì chỉ có thể là vì tính khí không chịu khuất phục này của cô, nhưng ngay bây giờ anh thật lòng chán ghét cái sự quật cường chết tiệt này.
Nghiêm Nhất Phàm, mặc kệ cô phản kháng, bây giờ chỉ sợ cô lại giở trò tự làm bản thân bị thương, người đàn ông một mạch vác Yến Thư đến một căn phòng làm việc, chỉ đặt tủ sách, bàn và duy nhất một cái sofa ở tầng 3
Đến nơi anh đẩy ngã Yến Thư vào trong, xoay lưng bắt đầu khoá cửa bằng vân tay, Yến Thư gắng sức ngồi dậy chạy đến chỗ anh cản trở, trừng mắt lớn tiếng
" Anh lại muốn cái gì nữa? "
Không nói không rằng Nghiêm Nhất Phàm, trực tiếp đẩy mạnh Yến Thư vào tường, 2 cánh tay chắc khỏe giam Yến Thư trong lòng, Nghiêm Nhất Phàm bây giờ mất đi lý trí, giọng nói lạnh lẽo không nghe ra chút cảm xúc gì, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự phẫn nộ
" Em nói xem "
Nói xong Nghiêm Nhất Phàm áp môi hôn tới, Yến Thư xoay đầu sang một bên né tránh nụ hôn của anh, thái độ cực kỳ bài xích
" Anh mau thả tôi ra "
Trong không gian chỉ tràn ngập hơi thở nam tính ấm áp quen thuộc. Lồng ngực của Nghiêm Nhất Phàm phập phồng ngay trước mắt, khuôn mặt tuấn mĩ lại càng tiến gần sát đến Yến Thư, anh hừ lạnh, giọng nói tỏ ra rất tức giận
" Thả em? Để em lại đi gặp tên khốn đó, không đời nào "
Không được như ý, anh kìm chặt Yến Thư bằng một tay, tay kia lại càn rỡ sờ soạng bên dưới, tốc váy muốn cho tay vào trong. Yến Thư không khuất phục, bàn tay chặn đứng hành động của anh.
" Anh đừng có vô lý! Mạc Lâm chỉ là bạn của tôi thôi "
Nghiêm Nhất Phàm một lần nữa bị cản trở, tâm tình tức giận vốn dĩ chưa được nguôi ngoai, liền vén áo nhéo mạnh trên bầu ngực phổng phao của cô. Yến Thư bị đau đến trực trào nước mắt