Em Là Hạnh Phúc Ngọt Ngào Của Anh

Chương 13: Người Có Tiền Đều Là Phung Phí Như Vậy




Toà biệt phủ này có tất cả 7 tầng, quản gia đưa cô vào thang máy, đến một căn phòng rộng lớn cuối dãy tầng 6, căn phòng được trang trí đơn giản, chính giữa là chiếc giường king size với grap giường màu đen hoà hợp với phong cách trắng đen của cả căn phòng. Đối diện giường ngủ là TV, bên cạnh là cửa sổ sát đất được làm bằng thủy tinh trong suốt, có màn che, từ trên nhìn xuống có thể thấy bao quát toàn bộ vườn hoa trong sân và cỗng chính. Bên cạnh đó là phòng tắm và phòng thay đồ

Thấy Yến Thư đứng chôn chân một chỗ trước cửa phòng quản gia Lưu thân thiện đi đến giới thiệu với cô

" Thư Thư à, cháu vừa mới đến chắc còn nhiều điều chưa biết lắm, nào theo dì đi xếp quần áo, dì sẽ giải thích cho cháu. Cháu mau vào đi, đây là phòng ngủ của cậu chủ"

"Dạ Vâng ạ " Yến Thư mĩm cười trả lời, đưa vali lại cho quản gia

Quản gia Lưu vừa kéo vali Yến Thư vào phòng thay đồ, tay sắp xếp, miệng lại nhanh nhảo giới thiệu

" Nơi này còn được gọi là Nghiêm Thành, là nhà riêng của cậu chủ, bình thường cậu ấy rất bận rộn, thường xuyên về buổi tối chỉ để ngủ thôi, sáng mai lại đi làm cả ngày. Có khi cả tuần cậu ấy bận đi công tác, nhiều ngày liền đều không thấy hình bóng ở nhà, sức khoẻ ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, Thư Thư à sau này cháu nhất định phải khuyên nhủ cậu chủ đừng làm việc quá sức, có biết không"

Lâm Yến Thư ở sau lưng vừa phụ bà, vừa chăm chú lắng nghe

" Vâng ạ! " Yến Thư nhẹ giọng trả lời

Quản gia Lưu như nhớ ra gì đó, lại hỏi

" Cháu và cậu chủ quen nhau từ khi nào thế? Sao dì chưa từng được nghe nhắc đến "

" À...cháu và anh ấy quen nhau cũng chưa được bao lâu"

Lâm Yến Thư ngại ngùng, cười gượng gạo cuối thấp mặt trả lời. Quản gia Lưu nhìn thấy, lại tưởng rằng cô đang sợ gia đình họ Nghiêm sẽ không chấp nhận mình, nên từ đầu tới cuối mới tỏ ra e dè, lo lắng như vậy. Mềm lòng quản gia liền có ý muốn trấn an cô

" Thư Thư à, thật ra cũng không cần quá lo lắng, cháu xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy, bà chủ sau khi gặp nhất định sẽ cảm thấy rất thích cháu "

" Vâng ạ! Vậy ba mẹ anh ấy không có ở đây sao?" Yến Thư cười ngại ngùng, tò mò hỏi

" Không có, ông bà chủ đều đã ra nước ngoài cả rồi, cũng không biết khi nào mới trở về. Nhưng không chừng sau khi nghe tin cậu chủ có vợ, sẽ lập tức trở về thôi "



Quản gia Lưu vừa nói vừa cười rất vui vẻ, chỉ có Yến Thư là cảm thấy lo lắng, không biết sau này sẽ phải đối mặt với họ như thế nào

Sắp xong quần áo, quản gia Lưu bước ra ngoài, cũng không quên đứng trước cửa dặn dò

" Thư Thư à, cứ ở đây đi dì xuống bếp chuẩn bị bữa xế cho cháu "

" Không cần đâu, dì cứ nghỉ ngơi đi ạ, cháu không đói, chỉ cần uống chút nước lọc thôi "

" Thôi được rồi, nếu cháu có cần gì thì cứ việc gọi dì, phòng của dì ở ngay tầng 2 thôi, nước lọc thì ở bên đó "

" Vâng ạ "

Quản gia Lưu đi ra ngoài, Yến Thư đóng cửa lại mới quan sát kỹ xung quanh. Phòng của Nghiêm Nhất Phàm ở đây, chẳng lẽ tối còn phải ngủ chung sao? điểm này rất không hợp lí, đợi Nghiêm Nhất Phàm về cô sẽ nói lại với anh, còn có căn phòng thay đồ này đều chứa tất cả trang phục, phụ kiện của anh, đều là một màu đen u ám, y như tính cách của chủ nhân nó vậy. Đi một vòng, Yến Thư lại đến nằm trên sofa đặt trước cửa sổ thủy tinh trong phòng, nằm nghỉ ngơi một chút lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay

[ LLC ]

Lucus mang vội sắp tài liệu từ bên ngoài vào văn phòng cho anh ký tên, Nghiêm Nhất Phàm hôm nay tâm trạng không xấu, nhưng trên gương mặt vẫn là nét lãnh đạm khiến người khác nhìn vào phải sợ hãi

" Tổng Giám Đốc, đây là tài liệu mà anh cần "

" Chuyện tôi nói đã làm xong chưa " Giọng nói Nghiêm Nhất Phàm không nhanh không chậm vang lên

" Tôi đã làm theo chỉ đạo của anh, chắc hẳn bây giờ tất cả báo chí đều đã có tin tức rồi, nhưng mà..."

" Nhưng cái gì? " Nghiêm Nhất Phàm nhếch mày nhìn anh

" Hùng Phúc đã bị đánh sập, tài sản đều bị niêm yết, nhưng Trịnh Doãn...ông ta đã trốn ra nước ngoài rồi " Lucus căng thẳng kiềm nén sự sợ hãi

" Ồ? chẳng phải tôi đã kêu cậu theo sát ông ta hay sao? "



Ngay lúc này chỉ có tác giả mới biết Lucus đang sợ hãi như thế nào, Nghiêm Nhất Phàm kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, mặc kệ chuyện trong sáng hay ngoài tối nếu là chuyện anh muốn làm, đều sẽ bất chấp thủ đoạn để thực hiện cho bằng được, cho dù chuyện anh làm là p.hạm p.háp cũng không ai muốn chuốt lấy rắc rối mà đắc tội với anh, chỉ biết mắt nhắm mắt mở xem như không thấy, mà cho dù là có thấy cũng không chống nổi với anh

Lucus biết rõ Nghiêm Nhất Phàm chính là kiểu người có thù tất báo. Khi hận thù với một ai đó, nhất định phải róc da, róc xương khiến cho kẻ đó thân tàn ma dại mới cam lòng

Chính vì thế nếu so sánh anh với các bang chủ hay các đại ca xã hội đen thì thật là hạ thấp anh rồi, vì so với họ thì vị tổng giám đốc làm ăn lương thiện này đây còn tàn nhẫn, máu lạnh hơn rất nhiều lần, chỉ nghe đến tên thôi cũng đủ làm người ta phải khiếp sợ

" Thật sự xin lỗi tổng giám đốc, là do tôi nhất thời sơ suất không chú ý đã làm mất dấu ông ta, xin cho tôi thêm một cơ hội, bây giờ tôi sẽ lập tức đi điều tra ngay " Lucus gập người nhận lỗi

Nghiêm Nhất Phàm xoay lưng về phía Lucus, nhìn ra cửa sổ giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như xuyên qua mọi tế bào của người nghe thấy

" Không cần điều tra nữa, cả nhà ông ta đều đang ở đây, còn trốn đi đâu được chứ, cứ để ông ta thoả thích muốn đi đâu thì đi, cậu cho người canh giữ gần nhà ông ta là được, đến khi nhìn thấy thì lập tức giữ lại, báo cho tôi "

Lucus thở phào

" Vâng, tôi sẽ đi phân phó xuống dưới " Lucus xoay người định rời đi, liền bị giọng nói nghiêm nghị của Nghiêm Nhất Phàm kéo lại

" Khoan đã..."

" Nghiêm tổng, còn có chuyện gì dặn dò? " Lucus dè dặt hỏi lại..

" Nhất thời sơ suất? tôi rất không thích câu này, sau này cậu còn như vậy thì cứ tự động thôi việc không cần đến tận đây thông báo với tôi "

" Tôi hiểu rồi thưa giám đốc, sau này tôi nhất định sẽ không tái phạm " Lucus nói xong liền cúi người ra ngoài

[ Nghiêm Thành 8 giờ tối ]

Lâm Yến Thư cả ngày mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên sofa từ lúc chiều đến tận bây giờ, khi thức dậy không khỏi cảm thấy có chút mỏi cổ, ngoài ra trên người còn có thêm một mảnh chăn mỏng, cũng không quan tâm là của ai Yến Thư đứng lên xoay người thư giản gân cốt một chút, lại nhìn bên ngoài sắc trời đã thay đổi, cả ngày chưa ăn gì khiến Yến Thư cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không phải chuyện gì lạ, có những ngày phải vừa học vừa làm, Yến Thư ngay cả thời gian để ăn cũng không có, chỉ uống nước cầm hơi là chuyện vẫn rất bình thường

Yến Thư không đi thang máy, cô chọn đi thang bộ, để có thể quan sát hết cả căn nhà này, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, không biết là phòng gì nhưng Yến Thư vẫn không có ý định muốn mở ra xem, dù gì cô cũng không thật sự coi nơi này là nhà của mình, căn nhà 7 tầng này còn có một tầng thượng là hồ bơi, ngoài tầng 6 và tầng 2 nơi có các phòng để ngủ, thì tất cả các tầng khác đều như là một thành phố thu nhỏ, sân golf, quầy bar, ngay cả rạp phim tại gia cũng có. Yến Thư vừa đi vừa cảm thán người có tiền đều là phung phí như vậy, chỉ là một nơi để ra vào có cần phải làm đến như vậy không