Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Chương 46: Ngoại truyện 1: Sự việc CK




Đêm thu, đèn hoa đăng vừa được treo lên. Chu Minh tắm xong, lấy khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp, bước vào phòng khách hỏi Tạ Anh Tư đang nằm trên ghế sô pha gặm táo xem ti vi, “Bà xã, cái quần hiệu CK màu đen của anh đâu? Mất tích cả tuần nay rồi!”



Động tác gặm táo ngừng lại một lát, “Đã mất tích cả tuần nay mà bây giờ mới báo án với em? Muộn rồi!” Thực sự đã quá muộn rồi!



“Sao lại muộn, quần áo trong nhà không phải do em giặt sao, em không thể không biết được?” Vừa lau tóc vừa nhấc đôi chân dài của Tạ Anh Tư ra và ngồi xuống sô pha, sau đó anh lại đặt chân cô lên đầu gối mình, vừa cười vừa hỏi vợ đang nằm dài một cách nhàn nhã: “Bà xã, chiếc quần đó của anh không mọc chân đâu.”



Người nào đó thoải mái trở mình sang tư thế khác, tiếp tục cắn một miếng táo to, nháy nháy mắt, “Chu papa à, nhưng con trai cẩu của anh thì có chân đấy!”



“Trư Đầu? Trư Đầu làm sao?”



Cuối tuần, một Tạ Anh Tư vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần lại ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu, đến trưa, cô nằm ườn trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng mỡ màng của chiếc đùi gà, cuối cùng đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ đi tìm thức ăn.



“Anh tới phòng của nó xem thử thì biết. Ôi, táo ngọt quá!”



Sau một hồi, tiếng gầm thét từ phòng khách ầm ầm vang tới, “Tạ Anh Tư, cái quần hiệu CK của anh sao lại biến thành khăn trải giường của Trư Đầu thế?”





Tạ Anh Tư phì cười, sau đó cô lại tiếp tục khậc khậc gặm táo.



Bóng đen cao lớn nào đó đang thở phì phì bổ nhào tới, một tay cướp quả táo trong tay Tạ Anh Tư đang nằm bẹp trên sô pha, tức giận ném mạnh vào thùng rác, “Còn ăn, ăn, ăn, em làm người phụ nữ gia đình kiểu gì thế? Còn đem cả quần lót của anh giặt trong cái tổ chó nữa.”




Tạ Anh Tư một giây trước vẫn còn nằm mềm nhũn ra như bùn, ấy thế mà thoắt cái đã bật dậy, đứng nghiêm, tức khí hét lên, “Này, họ Chu kia, tôi ngày ngày giặt quần áo nấu cơm cho anh, không quản khó khăn, không oán hận mà phục vụ anh, nước mắt nước mũi đều nuốt vào trong bụng.” Sau đó, cô chống nạnh tiến gần đến bên anh, “Em làm vợ còn chưa gầm lên với anh, thế mà ngược lại anh còn quay ra quở trách em phải không?” Thế rồi, cực kỳ tức giận, cô đấm đấm vào ngực Chu Minh, “Chiếc quần đó Trư Đầu thích, tại sao lại không thể cho nó chứ, hả? Anh có thể dùng đồ lót hiệu CK, dựa vào cái gì mà con trai cẩu của em không được dùng ga trải giường hiệu CK? Dựa vào đâu?”



Chu Minh trừng mắt nhìn chằm chằm cô vợ đang hung hăng, liền hạ giọng nói nhỏ, ngọn lửa giận của bà nội trợ quả nhiên ngạo mạn như trong truyền thuyết. Anh liền thay đổi chiến thuật, cười dịu dàng, ôm lấy cô vợ hung hãn, ừ, tốt lắm, thái độ như núi lửa phun trào đó cũng mềm đi vài phần, hai má hồng hào trẻ trung vẫn còn ẩn chút ngượng nghịu, “Bà xã, anh biết sai rồi vẫn chưa được sao?… Chỉ có điều, đó là chiếc quần anh thích nhất.” Ngữ khí pha chút làm nũng.



“Nhận thấy sai rồi phải không?” Cô vợ hung hãn được đằng chân lân đằng đầu, ngọn lửa tức giận càng mạnh hơn.



“Biết sai rồi… Anh sai rồi!”



“Hừm, thế thì còn được.” Cô tiếp tục đấm đấm vào ngực anh. “Anh nghe rõ đây, lần sau thì đừng có mà quát vợ, anh quát một lần, em sẽ mang thêm cho Trư Đầu một chiếc ga trải giường nữa, nghe rõ chưa?”




“Nghe rõ rồi!”



“Nói to lên xem nào!”



“Nghe rõ rồi!” Âm thanh to tới nỗi làm Trư Đầu đang ngủ ngon cũng phải thức giấc, sủa oang oang.



Trong tiếng kêu xin tha, ánh mắt Chu Minh là hình ảnh phản chiếu của ánh sáng trong đêm thu rực rỡ. Tạ Anh Tư, đợi chút nữa mà xem, anh sẽ cho em biết tay là như thế nào.




Một tuần sau, đêm thu càng mơ màng hơn.



“Bà xã, sao một chiếc quần hiệu CK nữa của anh lại mất tích rồi?” Ai đó chau mày, lẩm bẩm đi vào chỗ ổ chó, chống mắt lên trừng trừng nhìn vợ đang ngồi trên nền nhà chơi trò chơi, “Sao lại thành ga trải giường thế? Anh đã nói rồi Tạ Anh Tư, em đừng quên rằng, ngoài một con trai cẩu ra thì em còn có một ông chồng là anh nữa đấy.”



Ai đó vẫn tiếp tục trò đua xe hấp dẫn trong tay, vừa chơi vừa trả lời, “Không quên, không quên, ngày mai em sẽ mua về cho anh một tá.”




“Thế em phải cất cẩn thận, dựa vào cái gì mà lại dùng của anh? Em lấy quần trong của em mà cống hiến làm ga trải giường cho nó ấy.” Ông chồng Chu Minh cũng đặt mông ngồi xuống, liếc nhìn cô vợ đang đua xe. “Ngốc, bên trái… bên trái…”



Một dòng chữ “game over” chớp sáng xuất hiện trên màn hình, Tạ Anh Tư bực bội vỗ ngực, sau đó đặt cái điều khiển trò chơi xuống, mặt mày nhăn nhó, “Anh ồn ào cái gì thế? Tại anh nên em mới thua đó! Anh nhìn Trư Đầu xem, nó thông minh như thế, lúc cần náo nhiệt thì náo nhiệt, khi cần yên lặng sẽ yên lặng, anh học trí thông minh của nó có được không?”



“Em vẫn không biết ngượng mà nhắc tới con chó ngu ngốc đó sao? Em nói xem, em phải kính biếu nó bao nhiêu chiếc quần hiệu CK của anh nữa?”



“Em biết làm sao được? Em để cả đống quần áo lót trên giường chuẩn bị cất vào tủ, nó cứ chạy tới tha quần CK của anh. Anh tưởng em sung sướng lắm sao? Không những phải hầu hạ một người đàn ông thích hàng hiệu mà còn phải hầu hạ một chú chó thích hàng hiệu. Vui vẻ thế còn gì nữa?…” Cô quay đi và tiếp tục bắt đầu một cuộc đại chiến đua xe mới.



Chu Minh giật cái điều khiển, nhấn nút “pause”, chau đôi mày rậm, “Bà xã, ngộ nhỡ Trư Đầu có thói quen sưu tập ga trải giường hiệu CK thì sao?”



Tạ Anh Tư cười gian xảo, nhẹ nhàng ghé đến bên tai Chu Minh, “Yên tâm, vợ anh sẽ ngày ngày ra ngoài ngắt lá cây về cho anh che lại…” Cô tiếp tục bổ sung, “Bây giờ đang thịnh hành mốt retro.”