Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Chương 40




Chỉ mười mấy phút sau khi màn kịch đặc sắc ở phòng trà, qua việc lửa cháy đổ thêm dầu của hiệp hội buôn dưa, gần như tất cả các đồng nghiệp của tòa soạn báo đều biết cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư chẳng hiểu đầu óc để ở đâu, đã ngang nhiên khiêu chiến quyền uy với tổng biên. Không chỉ lăng mạ, nghiêm trọng hơn, cô còn lấy cà phê làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của tổng biên.



Nhiều cuộc nói chuyện trên trời dưới bể của mấy cô gái trẻ văn phòng với những lời mát mẻ chẳng liên quan đến mình liên tiếp xuất hiện, nói scandal lần này quả thực quá tuyệt, là cái đầu tiên trong năm, nhưng thiếu sót duy nhất là dẫu sao Tạ Anh Tư cũng nên cầm cốc cà phê vừa xay mà hất vào người tổng biên, vậy mới xứng với tấm thân vàng ngọc của anh. Cốc cà phê hòa tan rẻ mạt ấy thật sự khiến ai nấy có đôi chút rù mình.



Có điều là dân làm báo, đại đa số mọi người ai cũng có trái tim chính nghĩa tràn đầy nhiệt huyết. Số đông khi biết chuyện chỉ mỉm cười, còn thực tập sinh Châu Minh lại kinh ngạc đến nỗi phun hết nước trà trong miệng ra, bắn cả mấy giọt lên chiếc đầm hoa mới tinh của Diệp Bội Bội, làm cô ta chẳng thèm để ý đến nét duyên dáng thục nữ mà cứ la hét liên hồi. Quan Nghiêm và Lưu Lan hành tẩu giang hồ đã lâu, thái độ khá cẩn trọng. Lưu Lan nhìn bàn tay Tạ Anh Tư không nói lời nào, biểu lộ nỗi xót xa. Còn hai lạng thịt mỡ trên mặt anh già Quan Nghiêm run rẩy thâm trầm, lời than thở lặng câm “đứa trẻ này xong rồi.” Mưa rơi rả rích ở văn phòng bộ phận biên tập, mọi người đều đang yên lặng theo dõi tình hình. Sau khi sự việc xảy ra, lúc đầu mọi người đều khá sốc, nhưng sau khi cân nhắc đắn đo kỹ lưỡng, mặc dù lúc cựu tổng biên còn đương nhiệm, Tạ Anh Tư hoành hành thoải mái, nhưng từ khi tổng biên mới đến, rõ ràng không còn bị cô lôi kéo. Ban đầu, anh kéo kẻ đào tẩu về văn phòng biên tập, sau đó tập trung “bồi dưỡng”, rõ ràng vì thấy cô chướng mắt. Xem ra, oán hận trong lòng Tạ Anh Tư đã tích tụ đến cực hạn, cuối cùng vì bản thảo lần này bị loại nên mới trút oán hận ấy ra như núi lửa phun trào, dẫn tới thảm kịch mang tính tự sát này.



Những đồng nghiệp ở văn phòng biên tập lòng sáng rõ như gương, vì bình thường tiếp xúc nhiều với hai người họ nên càng thấy sáng tỏ hơn. Trong công việc, tiêu chuẩn nghiêm túc của Tạ Anh Tư, ai mà chẳng biết. Bản thảo bị loại, vốn chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, nhưng theo tính cách của cô, e rằng rất nặng. Gần đây, thái độ của Anh Tư với Chu Minh thực sự hơi cổ quái. Trước đây đối diện với anh có lúc cô còn gật đầu khom lưng, nhưng bây giờ, chẳng cúi mình cũng chẳng kiêu ngạo, còn có chút thờ ơ, xem ra trong lòng không thoải mái, chuyện trước mắt chẳng thể nín nhịn được nữa rồi.



Quan Nghiêm chỉ thở dài một tiếng nặng nề, rên rỉ như trâu già, “Tiểu Tạ, cái cô thanh niên bé nhỏ này chung quy là không giữ được bình tĩnh.”



Đám các cô gái trẻ buôn dưa càng hi vọng thiên hạ đại loạn, bắt chéo hai chân lên, cười mỉa tomboy chính là tomboy, không hiểu giá trị của anh chàng độc thân vàng một tí chút nào. Những anh chàng độc thân vàng sinh ra là để bị hất cà phê vào người sao? Bọn họ sinh ra là để được cưng chiều. Mối quan hệ giữa Lượng muội và Tạ Anh Tư không tồi, không dám nói năng ngạo mạn, không khách khí, nhưng có điều, dựa vào bản năng buôn chuyện, cô vẫn cứ đem tin tức lan truyền, đến ngay cả bà cô qué dọn cũng kể lể chi tiết.



Bất luận thế nào Chu Minh cũng là nhân vật của công chúng, có tiếng tăm vang dội, khi tin đồn lan rộng ra cả công ty, một cuộc điện thoại của Chu Minh đã khiến sự việc không thể không dừng lại. Chu Minh gọi cho Lượng muội. Cái gọi là kẻ cắp gặp bà già, Chu Minh hiểu rõ hơn ai hết.



Anh nói với hội trưởng hiệp hội buôn dưa, Lượng muội như thế này: “Cô Trịnh, trưa nay chỉ là hiểu lầm. Là cấp trên của các cô, tôi cảm thấy tự hào khi có một cấp dưới yêu nghề như cô Tạ. Cấp dưới phạm lỗi là chuyện bình thường, tôi có thể thông cảm. Nhưng, trong thời kỳ phát triển rất cần sự đoàn kết ổn định, tôi không hi vọng lưu truyền một số tin đồn không có lợi cho tòa báo. Vì vậy, nếu ngày mai tôi còn nghe thấy đồng nghiệp trong tòa soạn bàn tán chuyện này, tôi biết nên tìm những nguồn truyền tin nào…”



Theo lời của đương sự, khi vừa cúp điện thoại, chân Lượng muội mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống tê liệt trên chiếc ghế trong văn phòng, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy cái mặt rỗ, khá sợ hãi. Sau khi hội trưởng hoàn hồn lại, bàn tay to khẽ phất một cái, lấy cái giọng run rẩy hiệu triệu các thuộc hạ quay đầu trước khi rơi xuống vực, nếu không, đợi sau khi Tạ Anh Tư bị cắt cổ, mấy kẻ đương sự như họ cũng theo đó mà làm vật tùy táng của Tạ Anh Tư.



Buổi chiều hôm đó, chân các cô gái trẻ thích buôn dưa không còn bắt chéo được nữa, cái miệng nên khâu lại thì khâu, không khâu được thì tự tát hai cái cũng sẽ tỉnh táo lại.



Thế là tin đồn như một cơn gió tà, đột ngột thổi đến nhưng thoắt cái đã bặt vô tung tích. Tất cả nhân viên trong tòa soạn đều nhất loạt bận rộn như thời thái bình thịnh trị.



Vào lúc đó, tổng đạo diễn, diễn viên chính, tổng biên kịch tin đồn – Tạ Anh Tư biết điều rời xa khỏi trung tâm vòng xoáy, đeo chiếc túi lên lưng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, chạy đi phỏng vấn lễ kỷ niệm trường đại học. Làm xong việc chính, cô lại hòa vào đám sinh viên hừng hực chí khí ăn kem miễn phí, sau đó nổi hứng chạy đến bờ hồ trong trường chụp trộm các cặp đôi đang ôm ấp nhau.



Có điều đúng lúc cô đang trốn sau bóng cây, chỉnh ống kính nhắm vào đôi tình nhân trẻ đang bón kem cho nhau, thì cặp mắt chim ưng của anh bảo vệ đi tuần tra lướt đến, trừng mắt, chỉ vào mũi cô quát, “Này, làm gì thế?”



Sự thật đã chứng minh, cái nghề bảo vệ này cần những người mà giọng nói có sức đe dọa cực đại mới có thể đảm đương. Anh bảo vệ vừa dứt lời, Tạ Anh Tư đã sợ hãi đứng nghiêm, còn cô gái đang định đưa miếng kem vào miệng chàng trai lúc đó cũng sợ hãi, tay run rẩy chệch mất ba mươi độ, đưa luôn kem vào mũi chàng trai.



Cái khó ló cái khôn, nhìn hình thể rèn luyện của người anh em bảo vệ, ngay lập tức Tạ Anh Tư từ bỏ ý nghĩ chạy trốn. Ỷ vào vẻ trong sáng như nữ sinh viên, tự xưng mình là sinh viên năm tư phụ trách việc nhiếp ảnh, cô nghẹn ngào nói rằng, mình sắp tốt nghiệp nên đang rất bận, nhưng khi lễ kỷ niệm của trường cần cô, thì lòng nhiệt huyết lại sục sôi, kiên quyết từ bỏ việc thực tập, toàn tâm lao vào công tác hội sinh viên của trường, thề phải đem mọi hình ảnh ngày kỷ niệm mái trường phổ biến rộng rãi trước toàn thể bạn học cùng các sinh viên khóa dưới. Nhưng khi cô đi ngang qua đây, thấy đôi nam nữ hậu bối này, tình cảm mặn nồng hiếm có, khiến cô tự nhiên có chút xúc cảm, bất giác cầm ống kính hướng về họ, thật là mười hai vạn lần xin lỗi.



Thế là, cô nói đến nỗi khiến người anh em bảo vệ sắp rơi lệ ngay tại chỗ.



Trước khi đi, người anh em này còn ý tứ sâu xa khuyên cô, mặc dù anh không hiểu công việc của nhiếp ảnh, nhưng vẫn nên tôn trọng cuộc sống riêng tư của người khác, muốn chụp thì cứ quang minh chính đại mà chụp. Tạ Anh Tư ngoan ngoãn nghe theo lời người anh em, mời đôi nam nữ trẻ tạo động tác bón ăn thân mật, hai người họ cười vô cùng rạng rỡ.



Tạ Anh Tư lúc đó không ngớt lời khen ngợi, mong muốn có thể công khai tình yêu mãnh liệt của các cặp đôi bây giờ.



Chụp ảnh xong, lúc vừa ra khỏi cổng trường đại học, Tạ Anh Tư nhận được cuộc gọi của lão Từ. Không nằm ngoài dự đoán, đối với loại hành vi như thái giám hành thích hoàng đế của cô, lão Từ phê bình nghiêm túc. Với tư cách là một trùm thái giám, một mặt ông cảm thấy đau lòng trước sự lỗ mãng, ngu xuẩn của cấp dưới, mặt khác, với tư cách là người dưới tay ông, nên quan tâm thì vẫn phải quan tâm, lão Từ đã vỗ ngực nói với cô rằng, ông ta đã nói chuyện điện thoại với Chu tổng biên. Tổng biên rất thấu tình đạt lý, vì vậy ông khuyên cô không nên làm theo cảm tính mà đối đầu với tổng biên nữa, ngày mai phải nhanh chóng đi xin lỗi. Tạ Anh Tư liền tát nước theo mưa, lại lần nữa nghẹn ngào nức nở phô ra tâm lý vô cùng hối hận, sai đều ở cô, hi vọng lão Từ thay cô nói vài câu tốt đẹp với tổng biên, cô thực sự đã quá coi trọng sự thành bại trong công việc. Thế là giữa lời sám hối của Anh Tư, lão Từ lại mắng thêm hai câu rồi mới tắt máy.



Cúp máy xong, Tạ Anh Tư liền mắng một câu với cái điện thoại, “Cái đồ mông to nhà ông, vẫn biết có cấp dưới như tôi sao, lão nương phải làm ầm ĩ lên một chút để ông sống không yên ổn.”




Sau Lạp Lạp, còn có mấy đồng nghiệp khác gọi đến an ủi, trách hành vi vừa ngu xuẩn, vừa dũng cảm của Anh Tư. Lạp Lạp nói cho cô biết phong ba này không nhỏ, có điều Chu Minh vô cùng nhân hậu đã dẹp yên sự việc rồi, nhưng giọng cô ấy có vẻ lo lắng, sợ tổng biên không để Anh Tư sống yên ổn. Từ tận đáy lòng Anh Tư trào dâng một luồng nhiệt ấm nóng, ở đầu này điện thoại, cô cười kỳ quái, “Lạp Lạp, yên tâm đi, từ nhỏ đến lớn số lần chị gây họa đã không thể đếm nổi nữa rồi, nhưng vẫn tốt không phải sao? Yên tâm, yên tâm đi, chị chỉ có sống tốt hơn mà thôi.”



Câu nói cuối cùng này đúng là sự thật, nếu không cô làm gì phải phát động quần chúng diễn như thế? Còn không phải vì muốn tìm một lí do chính đáng để chuyển ra khỏi văn phòng biên tập hay sao? Tránh ngày nào cũng phải diễn kịch trước mặt bọn Lưu Lan và thấp thỏm lo âu sợ ngày nào đó họ tìm ra manh mối. Hơn nữa, có người con gái nào khổ sở như cô không, ngay đến công việc cũng ở gần bạn trai, bị anh ấy quản cái này, cái nọ, cái gọi là kề vai sát cánh này không hay, vì muốn tình cảm phát triển tốt đẹp nên cuối cùng cô đã khua vuốt khai đao với khoảng cách.



Động vật đơn bào Tạ Anh Tư thuộc loại thích hưởng thụ mỗi ngày, lo hôm nay không tính chuyện ngày mai, huống hồ chịu đủ trọng thương của vụ suy đoán tin đồn, vì mầm non tình yêu có thể phát triển lớn mạnh an toàn, thề phải đem cuộc tình ngầm này tiến hành đến cùng, không chút hối hận.



Có điều tối đó, khi nam diễn viên chính đến gõ cửa nhà cô, cô đã hơi hối hận.



Tối hôm ấy, Anh Tư tắt điện thoại, sau khi gọi điện nói chuyện với Đỗ Thuần, cô ngồi thu lu trong phòng khách chơi điện tử, lòng hồi hộp bất an đến cùng cực. Chơi điện tử mà không toàn tâm toàn ý, chốc chốc cô lại đứng lên lén lút nhón chân chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, sợ chiếc xe đen quen thuộc xuất hiện. Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt u ám của anh lúc ban ngày, chiếc áo sơ mi dính đầy cà phê, cùng đoạn tin nhắn “Màn biểu diễn rất đặc sắc” mà anh gửi, từng dấu hiệu đều nói rõ, người đàn ông này không hề dễ đối phó.



Bên đường xe cộ qua lại lác đác, yên lặng như những đêm hè thường ngày, Tạ Anh Tư chớp mắt, có cảm giác tĩnh lặng trước cơn bão.



Trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, khi Anh Tư vừa cho rằng mình may mắn thoát được một tối, thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên, dội lanh lảnh vào tai, giống như ma quỷ gõ cửa đòi nợ trong các bộ phim kinh dị. Cô lo lắng nuốt nước bọt, lại nhìn xuống dưới cửa sổ lần nữa, không có xe của anh, định thần lại, có lẽ là hàng xóm.



Mở cửa cạch một cái, Tạ Anh Tư sững người chết lặng, đột nhiên nặn ra nụ cười ngọt ngào đến phát ngán, tay vội giữ chặt cánh cửa, “Ý? Minh Minh à, sao trùng hợp thế này.” Vừa dứt lời cô liền đóng cửa lại.



Nhưng Chu Minh chẳng để cô thành công, tay giữ cánh cửa, thản nhiên bước vào nhà. Trư Đầu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng lao ra, khi thấy papa, liền quấn quanh Chu Minh, sủa oang oang, hi vọng anh sẽ ôm nó lên. Tạ Anh Tư nhìn anh một cái, tự nghĩ tìm đến tận nhà, nhất định sẽ không để cô có quả ngon mà ăn, nhanh chóng ôm Trư Đầu lên đặt vào lòng anh, mặt nặn ra nụ cười lấy lòng.



Chu Minh chỉ lạnh lùng nhìn Anh Tư, rồi xỏ chân vào đôi dép lê một cách tùy tiện, đón Trư Đầu từ tay cô, xoa nhẹ lên đầu nó, ngồi xuống sô pha không nói một lời. Anh Tư vừa thấy vẻ mặt như bão tố đổ bộ của anh, liền chuẩn bị sẵn sàng tâm lí, chỉ cần có chút động là lao nhanh vào phòng ngủ tránh bão.




“Qua đây!” Chu Minh lạnh lùng hạ lệnh.



Tạ Anh Tư tự biết bản thân thực sự đã làm một trận ầm ĩ quá đáng, mang đến cho anh những rắc rối không nhỏ, có chút không hợp đạo lý, nuốt nước miếng, cẩn thận di chuyển về phía trước một bước nhỏ.



“Không qua đây sao? Vậy thì anh sẽ qua đó!” Chu Minh nhìn Anh Tư, đặt Trư Đầu xuống, kéo chiếc cà vạt giống như vừa về đến nhà.



“Em đến, em đến đây, anh nghỉ ngơi đi!” Tạ Anh Tư vừa thấy hành động ấy, lòng thầm nghĩ, lúc này tuyệt đối không thể ngang bướng với anh. Trư Đầu không cứu được cô, cô đành triển khai công cuộc tự cứu lấy mình vậy. Dứt lời, cô liền ra vẻ ngây thơ ngồi xuống bên cạnh Chu Minh, “Nào, nào, Minh Minh, em đấm lưng cho anh.”



Tay vừa hạ lên vai Chu Minh, đột nhiên bị tóm chặt, sau đó cả người cô bị kéo vào lòng anh, cô sợ hãi đến quên cả nuốt nước miếng, nhìn anh chằm chằm, đợi bão táp ập đến.



“Có biết hôm nay anh đến đây làm gì không?” Trên chiếc sô pha nhỏ bé, tư thế hai người vô cùng thân mật. Cuối cùng Tạ Anh Tư cũng nhớ ra phải nuốt nước miếng, nhìn khóe môi đẹp đẽ của Chu Minh, gật đầu một cách khó khăn, nhưng sau đó lại lắc đầu ngốc nghếch, cơ thịt toàn thân ở vào trạng thái căng thẳng.



“Anh đến đây để đánh vào mông em.” Nói xong, tay Chu Minh vung lên, đánh xuống cái mông đang vắt vẻo một nửa trên ghế sô pha “tét” một cái thật mạnh, lực xuống không hề nhẹ làm Tạ Anh Tư sợ hãi nhảy lên như chuột túi.



“Oái, anh đánh thật à?”Cô lấy tay che mông nhảy xa ba bước, còn tạo dáng hài hước theo động tác võ kinh điển của Lý Tiểu Long, đứng tấn tự vệ, “Này, em nói cho anh biết, đừng nghĩ mình từng luyện quyền anh thì em sẽ sợ, em nói cho mà nghe, em cũng luyện qua rồi đó!”



R đang thị uy mà chân tay cô lại không ngừng run lẩy bẩy.




Chu Minh không nhịn được cười, ngoắc tay ra hiệu cô lại gần, “Qua đây!”



Tạ Anh Tư như chim sợ cành cong, vẫn ở thế đứng tấn, “Vậy anh còn đánh vào mông em nữa thì sao?”



“Đánh một cái là đủ rồi, qua đây, anh có chuyện muốn nói.”



Tạ Anh Tư miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng lần này, cô cảnh giác ngồi xa một chút, không ngờ Chu Minh lại bước đến gần, chủ động ngồi ngay cạnh. Cuối cùng con ngươi đen láy nhìn cô một cách nghiêm túc, vẻ mặt khôi phục lại sự ôn hòa thường ngày, “Em nói xem, rốt cuộc em định làm gì? Nói kế hoạch của em ra anh nghe thử.”



Tạ Anh Tư ngượng ngùng ngồi bên Chu Minh, cười lấy lòng, “Hì hì, kế hoạch của em là như thế này. Ngày mai, trước mặt bọn họ, em đến văn phòng xin lỗi anh. Sau đó, em lấy lí do không còn mặt mũi nào nhìn anh, xin chuyển sang văn phòng bộ phận phóng viên và anh cũng đồng ý.” Cười rạng rỡ, vô hại như hoa xuân, cô nói tiếp, “Anh xem, như vậy sẽ rất tốt đẹp! Thứ nhất, em dùng lý do vô cùng chính đáng chuyển khỏi văn phòng bộ phận biên tập, từ đó vui vẻ, đường đường chính chính làm người, không cần phải ngày nào cũng cười giả dối như diễn kịch với anh. Thứ hai, mọi người dù có thế nào cũng không thể ghép hai chúng ta làm một được. Ha ha, như thế có phải rất tuyệt không?”



Chu Minh cọ cọ vào mũi Tạ Anh Tư, ánh mắt ấm áp tỏ vẻ thất vọng, “Em đến đó chẳng phải vẫn như nhau sao, em cho rằng hai phòng cách rất xa ư? Cũng chỉ cách có một phút đi bộ. Sao em cứ muốn rời xa anh thế?”



Khuôn mặt ửng hồng của Tạ Anh Tư hơi cúi xuống, “Cái đó… dù sao thì ngày nào cũng cách anh một bức tường làm em không thoải mái. Mỗi ngày đều phải cúi đầu vờ như không thấy, ngước lên cũng không thấy, kỳ lạ quá. Hơn nữa, mọi người nói khoảng cách sinh tốt đẹp, ở gần như thế, thực sự khó mà tốt lên được. Trong thời gian ngắn, anh lại không được điều lên trên.” Bỗng nhiên, cô ưỡn thẳng ngực, siết chặt nắm đấm, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy, “Vì vậy, em quyết định rồi, em phải tự lực cánh sinh, cho dù anh không tạo khoảng cách thì em sẽ tự tạo.” Nói xong câu đó, cô quay đầu cười mỉm với anh, “Em được không?”



Chu Minh nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt trắng hồng của Tạ Anh Tư, ngay sau đó, bàn tay cố định gáy cô, đặt một nụ hôn mang tính trừng phạt lên đôi môi không ngừng lải nhải. Lúc đầu, cô không kịp phản ứng, hốt hoảng không biết phải làm gì, chỉ có thể kết thúc nụ hôn kéo dài khiến con người ta hụt hơi này ở dưới chiếc cà vạt của anh.



Sau khi nụ hôn kết thúc, đầu cô dựa vào vai anh, mặt đỏ lựng như ánh nắng buổi sớm vừa ló lên khỏi mặt biển. Dưới chân, Trư Đầu đang nằm ngoan ngoãn trên dép lê bọn họ, lè lưỡi ra thở phì phò.



“Mẹ em quả không sai, thực sự không nên để sói vào nhà.”



Anh nhoẻn miệng cười, “Vào thì cũng vào rồi!”



Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh cúi đầu vỗ nhẹ vào cái má hơi nóng của cô rồi khẽ đặt tay lên bụng cô, “Làm như thế không có nghĩa là mọi người sẽ không biết, sau này làm sao giấu nổi cái bụng của em, em sẽ giải thích như thế nào về tình yêu của chúng ta?”



Tạ Anh Tư chết lặng, ngay lập tức nở nụ cười hồng hồng như hoa hải đường, “Cái này còn không đơn giản sao, lúc đó em sẽ nói với họ, cũng vì hận mà em đã nảy sinh tình yêu với anh.”



Anh gõ nhẹ vào trán cô, “Quả đúng là người ngốc làm chuyện ngốc nghếch.”



Tạ Anh Tư thấy cơn phong ba bão táp đã qua, tiết trời nhiều mây chuyển sang âm u, vội nịnh hót, kéo bàn tay Chu Minh một cách thân mật, “Minh Minh à, hôm nay anh diễn hay thật, giống y như cột gỗ ấy. Một diễn viên thuộc nhóm thực lực như em gặp người diễn viên thần tượng như anh, cảm thấy vô cùng thành công.”



Đôi lông mày rậm của Chu Minh khẽ chau lại, nhận thấy sự khó tin trong câu nói của cô, “Cột gỗ? Dựa vào cái gì mà em thuộc nhóm thực lực, còn anh là nhóm thần tượng?”



“Đúng rồi, anh là nhóm thần tượng chính cống. Hôm qua, em đã xem bộ phim thần tượng, nhân vật nam chính trong phim có vẻ đẹp như hoa, diễn xuất lại giống hệt cột gỗ, mặt như bị tê liệt. Thật đó, cỡ như anh thuộc nhóm thần tượng bẩm sinh.”



Có người bắt đầu nghiến răng kèn kẹt, tiếp theo là hai tiếng cười giả tạo, đẩy cô lên ghế sô pha, “Tạ Anh Tư, gan em to ra rồi phải không? Đừng quên vở kịch của em mới diễn được một nửa, ngày mai tổng biên là anh đây sẽ cho em thấy trình độ nhóm thực lực của anh.”



Tạ Anh Tư đối mặt với người đàn ông hung dữ, đứng trước gian nguy mà không hoảng sợ, cười ha ha đáp lại, “Ái dà, em sai rồi! Minh Minh, thực ra anh là nhóm thực lực mặt bị tê liệt.”