Càng thêm phần hứng thú, Chu Minh mỉm cười, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nổi loạn của Tạ Anh Tư, anh hiếu kỳ không biết ông bố bà mẹ như thế nào mới có thể sinh ra cô hề này. Thong thả xoay người lại, đi đến trước mặt Tạ Anh Tư, anh cúi đầu hung dữ nói: “Tạ Anh Tư, nếu để những người tăng ca biết trong tòa báo có một tên lang thang, thì hãy chờ xem tôi chỉnh đốn cô thế nào.” Ngập ngừng giây lát, ngữ khí tăng vài phần uy hiếp, anh nói tiếp: “Và cả xe của cô nữa.”
Tạ Anh Tư bị sự hung dữ của Chu Minh làm cho khiếp vía, chột dạ liếc anh đang nhìn mình chằm chằm, cô nuốt nước bọt không dám ho he nửa lời.
“Mau lên xe, tôi không muốn nói đến lần thứ ba.” Nói xong, Chu Minh hài hòng chờ đợi ánh mắt hoảng loạn mất tự tin của Tạ Anh Tư, rồi bình thản bước về chỗ đỗ xe của mình.
Mặc dù cô gái bướng bỉnh nguyện cùng Chu Minh sống mái một phen, nhưng lại không nỡ để con Kia bị chôn cùng mình. Bĩu môi, hít mấy hơi thật sâu, cổ nhân nói: “Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đun”. Hảo hán Lương Sơn nói: “Ông đây đã đến bước đường cùng, tiền thì không có, chỉ còn cái mạng này thôi!” Tạ Anh Tư nói, “Sống tồi tệ vẫn còn hơn phải chết, quá lắm một mạng liều một mạng, xem xem ai ghê hơn ai.” Cô vẫn không tin đã bị trúng tà, mặt mũi ủ dột, lặng lẽ theo sau Chu Minh.
Chu Minh ngồi ghế lái, Tạ Anh Tư bực bội, phụng phịu mở cửa xe, chợt thấy đệm ghế mềm mại màu trắng, đột nhiên nảy ra âm mưu, cô đưa tay ra định bôi bẩn cái đệm lông cừu trắng muốt.
“Nếu làm bẩn thì mai thay cho tôi bộ khác.” Giọng lạnh lùng như băng tuyết của ai đó vang lên, phá hỏng hoàn toàn toan tính của cô gái bướng bỉnh.
Cẩn thận ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cô gái bướng bỉnh có chút không thoải mái, quay đầu hung dữ trừng mắt với Chu Minh, rồi nhìn quang cảnh bên ngoài qua tấm kính trước mặt, cảm thấy uất ức trong lòng, Anh Tư hoàn toàn không nhận ra trên mặt toàn vết bẩn. Bên cạnh đó, tấm gương còn phản chiếu khuôn mặt người đàn ông với nụ cười nhạt đắc ý, anh đánh nhẹ vào vô lăng, người con gái ngồi bên cạnh này rõ ràng đã giúp anh trút bỏ mọi mệt mỏi trong một ngày làm việc dài.
Có lẽ nên tăng lương cho cô ấy chăng? Chu Minh nheo mắt nghĩ thầm.
Vòng vèo lượn xe trong thành phố, lướt qua quảng trường đã thấy người người chen chúc, mỗi một giờ khắc đêm tối, thứ không thiếu nhất là nụ cười vui vẻ, duy nhất cô gái này thì không. Tạ Anh Tư ngồi bên Chu Minh buồn rầu, càng nhìn kỹ Chu Minh, càng thấy hắn đẹp trai đến tà ác, một người mất hết đạo đức thế này, sao lại trông giống chính nhân quân tử thế chứ.
“Tôi có thẻ vàng Trì Vực, có cần không?” Chu Minh quyết định cho cô hề trầm mặc một chút mật ngọt.
“Không cần.” Khẩu khí Tạ Anh Tư kiên quyết, nhưng cái tên “Trì Vực” này lại khiến tim cô đập mạnh thình thịch, đó là tên cửa hàng sửa chữa tốt nhất thành phố. Vào đó sửa toàn là các loại xe cao cấp, cái con Kia nát đó của cô, nếu nghênh ngang khệnh khạng đi vào, chẳng phải là sự thất vọng trong giới xe ở đó sao? Sau đó bà chị giàu có Tạ Anh Tư từ tốn ném ra tấm thẻ vàng chói lóa, khiến cả đám người vây quanh quỳ lạy con Kia của cô, oa, tuyệt đến nỗi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Tôi hỏi cô lần cuối, có cần hay không?”
“Khụ khụ…” Tạ Anh Tư rướn cổ húng hắng hai tiếng, “Anh muốn đưa tôi, thì tôi đành miễn cưỡng nhận vậy.” Chết đến đít còn già mồm, đó luôn là tính cách của Tạ Anh Tư.
Chu Minh mím môi khẽ cười, quay đầu nhìn cái điệu bộ rướn cổ giả thanh cao của Tạ Anh Tư, rồi liền bị sự thanh cao giả tạo ấy làm cho vui vẻ. Đừng nói đến vẻ thanh cao do cô hề ra vẻ, lại còn bị vết dầu lem cho một cuộc giảm giá lớn, khôi hài vô cùng, liếc nhìn cửa hàng bán lẻ bên phố cách phía trước không xa, nhếch miệng cười nham hiểm, anh chầm chậm dừng xe bên đường.
“Đi, xuống mua cho tôi bao thuốc lá.” Dừng xe lại, Chu Minh rút từ trong ví ra tờ tiền lớn, nhẹ nhàng huých huých Tạ Anh Tư, lên tiếng sai bảo.
“Không đi. Muốn mua thì tự mà đi.” Tan ca rồi còn phải làm nô tài cho anh, hôm nay tôi bãi công không làm. “Hơn nữa chẳng phải anh không hút thuốc sao?” Anh Tư ngồi ỳ trong xe không mảy may nhúc nhích.
“Không hút thuốc, không có nghĩa không biết hút.” Chu Minh đã dự liệu được phản ứng này của Tạ Anh Tư, nhướn đôi mày rậm, chơi đùa với tờ tiền, lãnh đạm lên tiếng: “Nhanh, giúp hộ cái, cơn thèm thuốc của tôi lên rồi, tiền thừa cho cô coi như bo đó, thế nào?” Anh cũng học thái độ xuống nước, thử thăm dò phản ứng của cô gái bướng bỉnh.
Đôi mắt sáng rực của Anh Tư mất bình tĩnh trợn lên nhìn Chu Minh, thấy vẻ mặt nghiêm túc, khẩu khí cầu xin hiếm thấy. Thầm nghĩ nhà tư bản sai khiến người khác quen rồi, mua bao thuốc lá còn sai cô đi, lẽ nào trên trán cô có khắc hai chữ “thái giám”? Nhng nghĩ lại, hiếm thấy anh ta dùng khẩu khí cầu xin người khác, mềm lòng, cô với tay lấy tờ tiền, “Lần này miễn phí, lần sau thu tiền. Thuốc gì?”
“Tùy.”
“Có loại thuốc tùy sao?” Cô bắt đầu hét lên.
“Chỉ cần thuốc lá thì ok.” Ai đó nhịn cười nhiều quá đến nỗi bị nội thương.
Tạ Anh Tư trừng mắt, rồi mở cửa bước xuống, để lại Chu Minh đang nghiêng đầu cười lớn với cái cửa xe. Sự thật chứng minh, làm tô tài lâu rồi, dần dần bất giác sẽ hình thành tính nô lệ, không chấp nhận được, thực sự không thể chấp nhận được.
Khi Tạ Anh Tư mặt mũi nhọ nhem ửng hồng, thở phì phì đặt chân vào quán bán lẻ, cô chính là một quả bom đang kích nổ. Bị nhân viên quán nhìn chằm chằm mà không hiểu vì sao. Họ nén cười còn cô liền soi tấm gương treo trên tường, bùm, khuôn mặt cô lúc này như một quả cà chua, lại còn là quả cà chua dính vết dầu, trên đầu cà chua cỏ dại mọc um tùm. Hay cho một quả cà chua nhếch nhác.
Quả bom màu đỏ mở phăng cánh cửa xe, khóe miệng Chu Minh không giấu được nụ cười mỉa quá rõ ràng, cô hung dữ ném bao thuốc lá lên áo khoác anh, sợ mất mặt, cô ngồi vào trong xe mới liền nổi xung: “Mẹ kiếp, có phải anh cố ý không?” Dáng vẻ cô gái kiên cường vô cùng hung dữ, không thèm quan tâm người ngồi bên là ông chủ, gào loạn mắng: “Cái gì mà mua thuốc lá? Họ Chu kia, anh muốn Tạ Anh Tư tôi xấu hổ, anh có mưu mô gì thế?”
“Chẳng còn cách nào khác, hôm nay uống nhiều cà phê quá rồi!” Chu Minh thấy sóng lớn mà không kinh hãi, ngửa hai tay ra hiệu, dưới sự chiếu rọi mông lung của sắc đêm, nụ cười đen tối mơ hồ.
“Anh, anh…” nhe hàm răng trắng, tay chỉ Chu Minh, Anh Tư tức giận đến nỗi không thốt ra nổi một từ, “Tôi…” Gặp phải đồ tiện nhân mà anh, tôi, tôi uống cà phê tự sát luôn cho rồi.
“Tôi cái gì?” Chu Minh vẫn chưa yên lòng, tiếp tục truy vấn, sợ cô gái kiên cường giận dỗi đòi xuống xe, anh vừa trêu chọc vừa khởi động xe.
Giận đến nỗi răng lưỡi đánh nhau loạn cả lên, Tạ Anh Tư với khuôn mặt phù thủy méo mó dính đầy dầu đen, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trừng mắt với khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh. Cuối cùng đôi tai làm việc trở lại, nghe tiếng con Mazda nổ máy, cô nói: “Tôi muốn xuống xe.”
Thấy Chu Minh chăm chú nhìn về phía trước, cô huých tay hét lớn, “Tôi muốn xuống xe, nghe thấy chưa?” Anh Tư hét đến mức gân cổ nổi lên ầm ầm.
“Nghe thấy rồi, tôi đang giúp cô chọn một địa điểm tốt nhất. Cô vội cái gì?”
Ngọn lửa đỏ rực từng đợt từng đợt dâng lên trong lòng Tạ Anh Tư, hiệu lệnh cách mạng hết lần này đến lần khác bị điệu cười mỉa mai của nhà tư bản nuốt chửng, nhân gian chỉ sót lại tiếng kêu than thê lương. Nghiêng đầu cười điên đảo, như ma nữ trong đêm, thế nhưng ma nữ này đang trong trạng thái sắp đi quá giới hạn, “ Họ Chu kia, anh hãy đợi lão nương tôi tố cáo anh mưu sát.”
Chu Minh nghiêng đầu cười nhạt nhìn ma nữ mặt nhọ bên cạnh, cặp môi mỏng hé mở: “Tạ Anh Tư, cái bộ dạng này của cô, ai nhìn cũng muốn làm sát thủ.” Kể từ lúc đó, nhân gian rốt cuộc cũng được yên ổn.
“Hừm!” Tạ Anh Tư nghiêng đầu nhăn nhó, trừng mắt với bộ dạng nhếch nhác của mình trong gương chiếu hậu, miệng lẩm bẩm, đừng nói người khác, đến tôi còn muốn giải quyết bản thân nữa cơ.
Xe chầm chậm lướt trong phố đêm tấp nập, cả về khí thế và tài ăn nói, Tạ Anh Tư đều thua người ta, cô ngồi yên lặng một hồi, chợt nhận ra đi tiếp một con phố nữa là đến “Quán ăn Hạnh Phúc”, cái đầu cuối cùng cũng có chỗ trút giận. Đôi mắt đan phượng đảo long sòng sọc, sáng như sao trong dải ngân hà. Tối nay, tên tiện nhân trăm năm mới gặp này coi cô như thằng hề trong đoàn xiếc thú, giở trò trêu chọc hết lần này đến lần khác, rõ ràng như đã thành nghiện rồi. Nếu cô vào quán ăn Hạnh Phúc, hắn cũng sẽ theo sau, sau đó cô lại kiêm thêm chức thằng hề, góp phần làm phong phú thêm cuộc sống tươi đẹp sau khi tan ca của hắn. Đã thế lại còn không trả tiền tăng ca, cô vì cái gì mà phải khiến anh ta vui vẻ, đắc ý, thật có lỗi với đấng sinh thành.
Nghĩ đến hi vọng thiết tha mong cô được thành công của cha mẹ, Tạ Anh Tư buồn rầu lắc đầu, con gái cha mẹ đã trở thành khỉ trong đoàn xiếc thú, giờ còn nhắc đến thành công làm gì nữa. Cô quyết định, chỉ về phía bên vệ đường nói: “Dừng, cứ dừng ở đây, tôi muốn xuống xe.”
“Tôi vẫn chưa chọn xong địa điểm tốt, vội gì chưa?” Chu Minh vẫn treo nụ cười dịu dàng trên khuôn miệng.
“Tôi muốn đi gặp Diêm Vương Gia, được chưa? Dừng xe, dừng xe!”
“Cô mà xuống xe với bộ dạng này…” Chu Minh dừng xe, cố ý nhìn khắp người Anh Tư một lượt, uể oải dựa vào vô lăng xoa cằm, “Tôi e người đi đường cho rằng đang có đoàn quay phim ma.”
Anh Tư trợn tròn mắt: “Tôi đang đóng phim ma đây, có bản lĩnh thì anh cũng diễn một vai.”
“Không đi ăn đêm sao? Ngay trước mặt rồi!” Chu Minh không hề tức giận, chỉ tay về phía trước cách đó không xa.
“Ăn cái gì mà ăn? Tức đến no rồi!” Tạ Anh Tư mở toang cửa xe, nói kháy một câu rồi bước xuống, sau đó lao ngay vào cửa hàng quần áo bên đường như cơn lốc.
Sau khi lén la lén lút trốn sau ma nơ canh nhựa của cửa hàng, qua cánh cửa kính, Anh Tư ranh mãnh quan sát chiếc xe của Chu Minh tăng tốc rời đi, cái mặt nhem nhuốc đắc ý cười. Quay người lại, một đôi tình nhân trẻ đang vô cùng tò mò, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Anh Tư, xoắn tay áo lên, cô nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy nữ lưu manh bao giờ à?” Đôi tình nhân vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ chọn mua quần áo.
Là người có văn hóa, Tạ Anh Tư vẫn hiểu lúc nào nên nhẹ nhàng, lúc nào phải lu loa. Cô khẽ mỉm cười, lịch sự hỏi nhân viên cửa hàng hướng nhà vệ sinh, vào đó rửa sạch cái mặt đen nhẻm của mình, đến khi làn da trắng hồng không còn dấu tích bẩn thỉu cô mới chịu ngừng.
Lúc mới vào là một nữ lưu manh, khi bước ra thành một giả thục nữ. Tạ Anh Tư chịu cả một tối bực tức, bước chân nhẹ bẫng nhanh như thoi đưa chen vào dòng người hối hả, cảm thấy đắc ý tràn trề khi đá được tên Chu Minh đáng ghét. Những vết tích hủy hoại cả tinh thần và thể xác không thể bị thổi bay bởi làn gió đêm, nhưng dần dần cô bắt đầu lâng lâng bồng bềnh như trôi trên không. Oa, cá dưa chua à, mẹ nuôi của ta, ta đến đây!
Ánh đèn của tấm biển “Quán ăn Hạnh Phúc” sáng bừng trước mặt, Tạ Anh Tư chu môi ngân nga một bài hát, nhẹ nhàng bước vào cửa. Vừa vào đến cửa, chiêu bài nụ cười của cô chủ quán đã gần ngay trước mắt: “A, cô Tạ, sao cô đến muộn thế, vị khách kia đã đợi cô rất lâu rồi đó!” Nói xong, cô chủ quán vừa cười vừa chỉ người đàn ông đang ngồi ngay ngắn tại bàn ăn.
Tạ Anh Tư nhìn theo hướng chỉ tay của cô chủ quán, nhưng chỉ thấy một tia sét lóe lên giữa trời xanh, đó chẳng phải oan gia của cô thì là ai.
Lúc này Chu Minh đang ôm cây đợi thỏ, khuôn mặt nho nhã gắn nụ cười như đâm sâu và trái tim Tạ Anh Tư. Nheo mắt, mím chặt môi, căm giận, Tạ Anh Tư không thể thoát khỏi sự toan tính của hắn? Không những thành khỉ, mà còn thành một con thỏ ngu ngốc trong bụi rậm. Sắc mặt sa sầm, Anh Tư tức giận quay người định bỏ đi, nhưng cô chủ quán không hiểu tình hình nội bộ, cứ nhiệt tình đẩy cô đến bàn Chu Minh.
“Cô Tạ, ngồi đi, ngồi đi, ái dà, vị khách này nói phải đợi cô, từ nãy đến giờ còn chưa gọi món đấy.”
Khuôn mặt trắng trẻo Tạ Anh Tư bỗng tối sầm lại, trừng mắt khó chịu nhìn Chu Minh, anh cũng nhìn cô, ung dung, lãnh đạm.
“Ăn cái gì?” Anh Tư chấp nhận số phận lật mở thực đơn, cúi đầu không nhìn anh.
“Cô chọn đi.”
Ngước đầu nhìn nồi lẩu nghi ngút khói ở bàn bên cạnh, chẳng cần nghĩ nhiều, cô liền gọi: “Tôi muốn ăn lẩu.” Chẳng cần quan tâm anh có ăn hay không.
“Được.”
“Anh ăn cay được không?”
“Không ăn được nhiều.”
Gập quyển thực đơn lại, Tạ Anh Tư ngẩng đầu khẽ mỉm cười nói với cô chủ quán: “Cô chủ quán, cho tôi một nồi lẩu cay.” Sau đó, cô nhìn Chu Minh khiêu khích, “Phải là loại cay nhất, không cay không trả tiền. Cho thêm một đĩa cá dưa chua, nhiều ớt… càng nhiều càng tốt…”
“Ồ, cô Tạ, hôm nay thích ăn đậm đà à, coi chừng nóng đó.”
“Không sao, đã bốc hỏa rồi, lấy độc trị độc ấy mà.”
Miệng nói với cô chủ quán, nhưng mắt Anh Tư lại nhìn thẳng vào Chu Minh, với dáng điệu không phải anh chết thì tôi chết.
Cô chủ quán vừa đi, đôi nam nữ ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn nhau không nói năng gì, lúc này im lặng là vàng, cuộc chiến ngầm giữa các đại ca đã bắt đầu nhen nhóm.
“Không phải cô nói sẽ không đi ăn đêm sao?” Chu Minh nói, đồng thời dẫn trước một bàn.
“Thay đổi ý kiến.” Bên thua đáp trả. “Sao anh lại đến đây?”
“Muốn ăn đêm.” Thực ra không phải vậy.
“Tổng biên, mấy kẻ có tiền các anh đến loại quán như thế này, coi chừng dạ dày không thích ứng được.” Cô cười giả tạo, miệng lưỡi phù thủy độc địa bắt đầu nguyền rủa. “Nhờ lời tốt lành của cô, vẫn chưa có trường hợp ấy xảy ra.” Anh cười nho nhã, “Ăn ngấy sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng thử nếm món dân dã, thấy cũng không tồi.” Bên thắng cao giọng khoe giàu.
Bên thua uất nghẹn. Tiến lại gần Chu Minh với vẻ mặt không có dụng ý tốt, cô cười nói: “Câu cuối cùng vẫn nên đợi đến khi chúng ta ăn xong rồi tiếp tục bình phẩm.”
Nghe lời, Chu Minh cười u ám, cũng nghiêng người kề gần Tạ Anh Tư, gần đến mức có thể cảm thấy hơi ấm từ đối phương, “Tạ Anh Tư, chúng ta đúng là thấu hiểu lẫn nhau, tôi cũng định nói câu đó, sao cô lại cướp mất lời tôi thế.”
Ánh mắt Chu Minh đen láy có thần, mặt Tạ Anh Tư ửng hồng, phẩy tay ghê tởm như đuổi ruồi: “Mùi nước hoa gì mà hắc thế? Mặc dù nước hoa át đi mùi tiền của những kẻ giàu có như các anh, nhưng xin anh có thể nâng cao cái mùi tầm thường này lên được không? Hôi chết được!” Đã nói năng linh tinh, chuyện riêng tư của người khác cũng lôi ra hết, nhưng tâm can cô gà ngốc lại bị sự tiến sát gần quá đỗi vừa rồi làm cho rối bời, tim đập tình thịch.
Chu Minh lười biếng dựa vào thành ghế, lạnh lùng nói: “Hôm nay cứ nghĩ đã xịt nhiều rồi, nếu Tạ Anh Tư đã nói như thế, vậy ngày mai tôi phải xịt nhiều thêm một chút mới được.” Anh nheo mắt cười mỉm, “Tôi rất thích mùi tiền trên cơ thể mình pha tạp với mùi nước hoa.”
“Vậy sao? Một đám ong ngửi thấy hương thơm lại bay đến lấy phấn, tổng biên phải lượng sức mình đấy!”
“Nói như vậy, hay là tôi tuyển Tạ Anh Tư làm vệ sĩ riêng? Có nhiều ong như thế, tôi cũng rất đau đầu. Tạ Anh Tư cô mạnh mẽ, không dùng đến thật đáng tiếc.”
Tạ Anh Tư tức giận trừng mắt nhìn Chu Minh, cái miệng hơi mỏng nói toàn những lời châm biếm, vệ sĩ riêng? Thay anh chặn bầy ong? Tên này đang chính thức tuyển dụng cô làm thái giám luôn theo sát đây, đợi khi nào tôi bị mất trí nhé, “Không phiền tổng biên phải phí tâm, e rằng Tạ Anh Tư tôi đây sức mạnh quá lớn, làm bị thương mấy em ong xinh đẹp của anh, đến lúc đó tổng biên trách tội, Tạ Anh Tư tôi làm sao gánh được? Hơn thế, phá hỏng chuyện lấy phấn tốt đẹp ấy, sẽ bị sét đánh mất.” Mấy chữ sau cùng hung dữ bật ra từ kẽ răng cô.
Chu Minh làm vẻ chợt bừng tỉnh, nói: “Ồ, tôi quên mất Tạ Anh Tư cô là người thương hoa tiếc ngọc, chiều hôm nay đã thương hoa đấy, vì vậy tổng biên tôi đây tin tưởng cô, nhiệm vụ này không thể thiếu cô được. Chẳng phải cô vừa nhắc tôi lượng sức hành sự sao? Cô mà không nhắc tôi cũng không nghĩ ra, cô vừa nói một cái, tôi cũng có đôi chút phiền não, cô mà không giúp…” Chu Minh cười lớn, “Vậy mới được gọi là sét đánh.”
Tạ Anh Tư đứng dậy, cầm đũa chỉ vào mũi Chu Minh hét lớn: “Họ Chu kia, tôi không là ma cô cho anh đâu.”
Chu Minh khẽ nhướn mày, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, “Tạ Anh Tư, rốt cuộc cô có hiểu rõ ma cô(*) là làm gì không?”
(*) Ma cô: kẻ chuyên dẫn dắt gái, dẫn khách cho nhà chứa.
“Đồ ăn đến rồi, cô Tạ. Cô đợi sốt ruột rồi à, ngồi, ngồi đi!” Cô chủ quán thấy đôi này có gì đó không ổn, liền lên tiếng giải hòa.
Có mặt người thứ ba, Anh Tư không tiện nổi xung nữa, ủ ê ngồi xuống nhưng mắt vẫn không thoát khỏi sự khiêu khích của Chu Minh, cô đáp trả lại cũng bằng ánh mắt như thế. Dưới sự uy hiếp không cay không trả tiền của Tạ Anh Tư, nồi lẩu đặc sắc đã được đặt lên bàn, tiếp đến là món cá dưa chua càng tuyệt vời hơn. Những quả ớt đỏ làm tỉnh cả mắt nổi lên trong nồi lẩu, nhuộm đỏ cả nước canh, cũng nhuộm luôn cả mặt mày Chu Minh và Tạ Anh Tư.
Bữa tối với màu đỏ chủ đạo, sắc và hương là không cần hoài nghi, nhưng vị đó sẽ cho bạn cảm giác mất hồn lên trời xuống đất. Chu Minh và Tạ Anh Tư không thốt nên lời, mắt trân trân nhìn nồi lẩu cay, cá cay, rau cay, lén hít một hơi, nhưng trước mặt đối phương vẫn thể hiện trời quang mây tạnh, ra vẻ chút việc cỏn con này có là gì.
Cặp đôi ẩm thực quán triệt tư tưởng “lấy khí thế áp đảo đối phương.”
Thực ra, Tạ Anh Tư cũng không ăn được cay nhiều, cay vừa phải có thể kích thích chút vị giác thì cô cũng không cự tuyệt. Đối với Tạ Anh Tư, đôi khi phá cách một lần cũng được coi là cá tính. Thế nhưng, những đồ ăn trước mắt không phải là hơi hơi cay, mà là cay chết người không đền mạng. Ngửi vị ớt nồng đậm trong không gian, Tạ Anh Tư đang tưởng tượng cảm giác ăn đến bị hôn mê như trong truyền thuyết.
Nặng nề tách đũa, chọc đồ ăn đầy vẻ quả cảm, Tạ Anh Tư thách thức khiêu chiến, kéo giãn da mặt, cười giả dối: “Tổng biên, lãng phí thì thật đáng tiếc, hôm nay chúng ta không ăn hết không về nhé.” Tôi có chết vì cay cũng phải kéo cả công tử bột nhà anh đi cùng, quyết không tha.
Chu Minh mặt không biểu cảm cầm đũa lên: “Tôi thì không sao, có điều cô Tạ Anh Tư phải chú ý một chút, tôi sẽ ghi nhớ, lát không đưa cô đi viện nữa đâu.” Đôi mắt đen láy nhìn Anh Tư: “Với sức hấp dẫn của cô, tôi e vị bác sĩ lần trước khó mà quên được.” Anh cúi đầu nhoẻn miệng cười. nhìn vô cùng hiểm ác, “Có điều như thế cũng tốt, dù cô không nói gì, ông ấy vẫn có thể kê thuốc. Quen rồi mà, tiện lợi biết bao.”
Tay nắm lại thật chặt, Tạ Anh Tư trừng mắt nhìn Chu Minh, suýt chút nữa thì bẻ gãy luôn đôi đũa. Họ Chu kia, tối nay lão nương sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, “Không phiền tổng biên lo lắng, chúng ta ăn đã rồi nói, ai phải đi viện vẫn chưa biết được.” Dứt lời, cô điên cuồng múc một đống cá dưa chua thơm nức bỏ vào bát Chu Minh.
“Ăn đi, lãng phí thì thật tiếc, cái này là lần đầu tiên anh dạy tôi.”
“Như nhau, như nhau cả thôi.” Chu Minh cũng không khách khí, ra sức múc đồ ăn vào bát Tạ Anh Tư, cứ người này múc cho người kia như trẻ con, không ai nhường ai.
Cứ như vậy, trong đêm phồn hoa, đôi nam nữ trong quán ăn nhỏ tựa như quay trở lại tuổi mười tám thích đùa nghịch, nhìn trừng trừng vào cái miệng đang nhai nuốt thức ăn của đối phương. Trong làn hơi cay nghi ngút, hai người giám sát nhau, thản nhiên nuốt chửng đống thức ăn toàn vị cay ra vẻ thị uy, thậm chí còn không thèm gọi đồ uống, kiên quyết thực hiện đến cùng mục đích không phải anh chết thì tôi chết.
Cảm giác bị cay quá mà hôn mê bất tỉnh là cái gì? Tạ Anh Tư không biết, nhưng cô hiểu, cảm giác bị cay đến nỗi sắp hôn mê là thế nào, cũng may cô chưa bị ngất. Lưỡi nóng rát, tê dại, toàn thân cay đến mức toát mồ hôi đầm đìa, dường như mỗi tế bào đều nằm trong trạng thái điên dại, làm một “cô em nóng bỏng”, hừm, hóa ra mất hồn là thế này đây.
Cố kìm hãm sự ham muốn, Anh Tư thè lưỡi ra quạt, nhìn Chu Minh, cô thấy anh cũng mặt trắng hóa hồng, trán lấm tấm mồ hôi, môi mọng đỏ, rõ ràng cũng bị vị cay hành hạ. Trong lòng có chút đắc ý, trước khi bản thân ngất ra đây, nhìn thấy cảnh tượng thú vị này, Tạ Anh Tư có ngất cũng không hối tiếc. Nhưng cô phải cố chịu, có ngất cũng phải để Chu Minh biến đi mới được ngất, cô sẽ cố chịu đựng.
Hai người ngồi đối diện, đồ ăn trên bàn vẫn còn một nửa, lúc này điện thoại Tạ Anh Tư bỗng đổ chuông. Lúc khom lưng lấy máy, vờ như tiền trong ví bị rơi, cô khom người nhặt, nhân lúc Chu Minh không để ý, liền cúi đầu thè lưỡi ra quạt phạch phạch, gió mát lùa đến, cơ quan vị giác bị tê liệt kia cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Nghiêm túc ngồi nghe điện thoại, Anh Tư phát hiện ra Chu Minh đang nhìn mình, phớt lờ cái đuôi giám sát đó, cô xem người gọi đến, là Tinh Tinh, “Alô, Tinh Tinh à?”
“Chị, chị lợi hại quá, sao có thể đoán ngay ra em chứ?” Giọng trẻ thơ lanh lảnh, vui tai truyền đến, đầy hứng khởi.
“Ha ha, sau này Tinh Tinh lớn lên cũng có thể lợi hại như chị. Tìm chị có chuyện gì sao?”
“Chị…” Giọng Tinh Tinh hơi ngập ngừng, “Chị có thể đến nhà em không, em có chuyện muốn nhờ chị giúp?” Ngữ khí Tinh Tinh nghiêm túc, “Chị có thể đến không?”
Không nhẫn tâm để đứa bé thất vọng, Anh Tư liếc Chu Minh một cái, “Đến được, chị lập tức đến ngay đây!”
Cúp điện thoại, Anh Tư cầm túi xách chuẩn bị chuồn, “Tôi có việc, phần còn lại ăn anh hết hộ tôi.”
“Đi đâu?”
“Khi Lộ Bắc, có một bé gái muốn giúp đỡ, tôi phải đi.”
“Tôi đưa cô đi.”
“Không cần, trẻ con thấy người lạ sẽ sợ, đặc biệt là loại người mặt trắng.”
“Tạ Anh Tư, cứ như cô bây giờ, tưởng rằng cô bé sẽ không sợ cô sao?”
“Tôi thì làm sao?”
“Cô có biết môi cô bây giờ giống cái gì không?”
“Giống cái gì?”
“Một cái xúc xích bị nướng cháy.”
“Xí, họ Chu kia, anh tốt nhất đừng nên đi đâu cả, hơn nữa anh còn là cái xúc xích loại lớn.”
“Như vậy càng tốt, tôi biết trẻ con thích ăn xúc xích cháy nhất, đi thôi, chúng ta đưa đồ ăn đêm cho cô bé.”