Kiều ƯuƯu vừa trải qua một giấc mơ thật dài, trong mơ cô lại thấy con chó béc giê vẫnthường xuất hiện trong những cơn ác mộng trước đây, cô sợ đến nỗi cứ mải miếtchạy, chạy mãi, con chó không ngừng đuổi theo cô, há to mồm để lộ những chiếcnanh dài như muốn cắn xé và nuốt chửng cô vậy. Sau đó, có người đứng chắn ngayphía trước cô, để mặc con chó sủa lớn trước mặt anh, Kiều Ưu Ưu không thể nàonhìn rõ được khuôn mặt của người ấy.
Trướcmặt bỗng nhiên xuất hiện một chàng thanh niên, dường như quanh người anh tỏa ramột vầng hào quang, dịu dàng nhưng cũng vô cùng rực rỡ, cô bị mê hoặc bởi nụcười ấy đến mức không muốn rời mắt ra. Nhưng sau đó, ai đó đã làm gẫy chiếc đànviolon làm chàng thanh niên khóc rất lâu.
Lại làai đã ném vỡ đầu người khác, cô nhìn thấy Tả Khiên đang gào thét trên giườngbệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa nhìn thấy cô đã quát mắng đuổi đi.
Côkhông ngừng tìm kiếm, vẫn thấy thiếu vắng sự tồn tại của một người nào đó,nhưng cô không thể nhớ ra tên của anh, không thể nhớ được khuôn mặt của anh,trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô nhìnthấy một dáng hình vô cùng gần gũi, quen thuộc, nhưng không thể gọi ra được têncủa người ấy. Nhìn thấy anh đấm không ngừng lên mặt và lên người Tống Tử Đồng,cô lao tới giữ người ấy lại. Cô cảm nhận được rõ ràng những giọt nước mắt đangkhông ngừng trào ra, trái tim dường như vừa bị búa đập vào một cái, nhưng rốtcuộc cô vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
Ngườiấy lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô, cô cuối cùng cũng đã có thể nhìnrõ khuôn mặt của anh, một cái tên như trực sẵn nơi cửa miệng, sẵn sàng thốt ra,nhưng người ấy đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, giữ chặt vai cô, cô gần nhưkhông thở được. Người ấy nói “Trong mắt em chưa bao giờ có tôi, nhưng sau từngấy năm, tôi vẫn không thể nào quên được em. Kiều Ưu Ưu, em thắng rồi, kiếp nàyanh thua trong tay em.”
Kiều ƯuƯu trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn, Trử Tụng buông cô ra, biểu cảmtrên gương mặt anh rất kỳ lạ như đang khóc vậy, nước mắt đong đầy khóe mắt anh.Kiều Ưu Ưu muốn nắm chặt lấy tay anh nhưng dáng hình anh càng ngày càng xa, cômuốn chạy đuổi theo nhưng lại không thể nào cử động được. Kiều Ưu Ưu vô cùng sợhãi, cứ như Trử Tụng sẽ biến mất không bao giờ quay trở lại vậy, cô muốn gọitên anh nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào cả. Không được, côkhông thể không có Trử Tụng, tuyệt đối không thể!
“Khôngđược… Đừng đi… Đừng, đừng!”
“ƯuƯu!”
“Khôngđược!”
“Ưu Ưutỉnh lại đi, Ưu Ưu?” Kiều Ưu Ưu không ngừng nói mê, bà Kiều đau lòng kéo taycô, gọi tên cô.
“TrửTụng!”
Kiều ƯuƯu bỗng nhiên gọi tên Trử Tụng, bất thình lình ngồi bật dậy khỏi giường bệnh,đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy, tim đập liênhồi.
Bà Kiềuôm lấy cô, bà biết có thể cô vừa gặp phải ác mộng, tay bà nhẹ nhàng xoa lưngcô, bà an ủi cô: “Không sao đâu Ưu Ưu, Trử Tụng sẽ về ngay thôi mà.”
Kiều ƯuƯu nuốt nước bọt, lấy vạt áo lau nước mắt, cô nhìn khắp căn phòng, toàn một màutrắng, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, cô nhấp nháy mắt, ngỡ ngàngquay ra hỏi bà Kiều: “Mẹ, con bị sao thế này?”
Bà Kiềuâm yếm vuốt nhẹ mái tóc cô: “Không có chuyện gì đâu.”
“Phảirồi, đứa bé.” Kiều Ưu Ưu sờ lên bụng mình, kích động kéo tay bà Kiều lo lắnghỏi: “Có phải là đứa bé? Đứa bé sao rồi?”
“Đứa bévẫn khỏe, vẫn còn vẫn còn, con yên tâm đi.”
“Connhớ hôm qua, bụng con rất đau, con sợ lắm, con cứ tưởng đã mất đứa bé rồi.”Kiều Ưu Ưu nói rồi khóc nức nở.
Bà Kiềuôm lấy cô an ủi: “Không sao, không sao rồi, bác sĩ nói đứa bé vẫn khỏe, mẹkhông lừa con đâu, nín đi nào, con khóc nhỡ lại động thai thì sao? Phụ nữ mangthai phải luôn giữ tâm trạng tốt. Đừng khóc nữa, nghe lời mẹ nào.”
Vậy,tại sao bụng con tự nhiên lại đau như vậy? Không có dấu hiệu gì cả.” Kiều Ưu Ưuvẫn rất lo lắng, trong lòng cảm thấy không yên, cô cảm giác đã có chuyện gì đókhông hay xảy ra.
“Bác sĩnói, con bị áp lực lớn, lại làm việc nhiều quá, công việc tạm thời gác sang mộtbên, sức khỏe của con vốn đã yếu rồi, mang thai rồi mà không biết giữ gìn sẽrất dễ xảy ra chuyện, xuất viện sẽ chuyển về nhà ở luôn, nhỡ đâu lại xảy rachuyện như lần này, bố mẹ không kịp đến đón con thì sao?”
“Hômqua ai đã đưa con vào viện thế ạ? Hình như con đã gặp anh hai.”
“Ừ!” BàKiều thở dài: “Lúc con gọi cho mẹ, mẹ cũng cuống hết cả lên, gọi báo ngay choanh con, may mà anh con tới kịp, bác sỹ nói muộn thêm tí nữa đứa bé khó mà giữđược.”
Kiều ƯuƯu sợ hãi đặt tay lên bụng, may mà không có chuyện gì, đứa bé vẫn còn, nếu khôngTrử Tụng sẽ oán trách cô, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho mình.
“Anhcon đâu rồi ạ?”
“Vừa đirồi, tối qua, cả nhà đều ở đây, bố mẹ chồng con rất lo cho con nên cũng ở lạiđây chăm con cả đêm, mẹ vừa bảo họ về nghỉ rồi.”
Kiều ƯuƯu cúi đầu, với vẻ có lỗi cô nói: “Để mọi người phải lo lắng như vậy, con khôngphải là một người mẹ tốt, đến đứa bé trong bụng cũng không chăm sóc tốt.”
“Congái ngốc, đứa bé nằm trong bụng, mắt thường làm sao biết được nó có khỏe haykhông? Nghe lời mẹ, chuyển về nhà ở, một mình con như vậy bố mẹ không yên tâm.”
Kiều ƯuƯu nghe lời, không còn vẻ tùy hứng, sau này cô không những phải có trách nhiệmvới bản thân mà còn cả bảo bối trong bụng nữa.
Bà Trửgiúp chồng mặc áo khoác, ông vẫn không nói câu gì, bà Trử cuối cùng không nhịnđược liền hỏi trước: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Sao bàlại hỏi vậy?”
“Hômqua từ lúc nghe điện thoại đến giờ, ông đã như vậy.”
“Khácvới bình thường sao?”
Bà Trửlắc đầu, bà cũng không rõ có chỗ nào không bình thường, nhưng trong lòng luôncảm thấy bất an, ban đầu bà nghĩ đó là vì bà lo cho Ưu Ưu, nhưng bây giờ Ưu Ưukhông sao rồi, bà vẫn cảm thấy rất bất an, tim như đang bị bóp nghẹt vậy, buồnbực, khó thở.
Ông Trửchỉnh lại quần áo rồi đi ra phòng khách, phía bên kia vẫn chưa có tin tức gì,ông không biết nên nói chuyện này thế nào với vợ ông và con dâu, động cơ máybay của Trử Tụng phát hỏa trước khi máy bay nổ, anh đã kịp nhảy dù thoát thân,rơi xuống biển, nhưng đã hơn mười tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, khôngbiết anh đã được đội cứu hộ tìm thấy chưa. Ông không tin con trai ông khôngvượt qua được cửa ải này, ông phải đợi đến khi có tin anh đã an toàn rồi mớinói với mọi người là Trử Tụng đã bình an vô sự.
Thư kívội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, thì thầm mấy câu với ông Trử, biểu cảmcủa ông Trử không hề thoải mái chút nào, bà Trử ở bên cạnh lại càng lo lắnghơn.
“Chuẩnbị đồ đi, chúng ta đến bệnh viện thăm Ưu Ưu.”
Bà Trửcảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, không dám chậm trễ. Bà rất sợ, haiđứa con trai của bà đều vào bộ đội, tính mạng chúng đã không còn thuộc về bảnthân chúng nữa rồi, bất cứ lúc nào bà cũng đều có thể không còn gặp lại đượcchúng nữa. Bao nhiêu năm qua, bà đã cố dặn lòng không được nghĩ đến nhữngchuyện như vậy, bà cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Nhưng hôm nay linh tínhmách bảo khiến bà không thể nào bình tĩnh được, ba mươi năm trước khi ông Trửlàm nhiệm vụ bà cũng đã từng trải qua cảm giác này.
Lúc ôngTrử đến phòng bệnh, Kiều Ưu Ưu đang miễn cưỡng ăn nốt bát cháo. Thần sắc củaông Trử khiến Ưu Ưu bất giác cảm thấy không ổn, dường như đã xảy ra chuyện gìđó.
“Bố đếnrồi à!” Kiều Ưu Ưu cố gắng cười vui vẻ, nhưng không biết từ lúc nào nụ cười củacô trở nên cứng đơ.
Ông Trửquan tâm hỏi cô: “Con thấy đỡ hơn chưa?”
“Vâng,con không sau ạ, đã làm bố mẹ phải lo lắng rồi.”
“Khôngsao là tốt rồi, sau này nên chú ý hơn. Hôm qua bố có nói chuyện với bố con, haycon xin chuyển sang bộ phận khác làm việc, đợi đến sau khi sinh cháu rồi quaylại làm việc sau, như vậy có được không?” Cả ông Trử và ông Kiều đều biết rằng,với tính cách của Ưu Ưu, cô sẽ không thể từ bỏ công việc của mình, nếu miễncưỡng sẽ khiến cô không vui, chi bằng rút lui để lần sau hãy nhắc lại.
Kiều ƯuƯu gật đầu: “Con nghe theo mọi người.”
Bà Kiềuđứng dậy, tránh chỗ phía trước giường bệnh, “Ông Trử qua đây ngồi đi.”
Ông Trửnhẹ nhàng lắc đầu, vẻ do dự không nói gì của ông khiến căn phòng trở nên nặngnề, sau đó, ông cuối cùng cũng phải nói một cách khó khăn: “Ưu Ưu, máy bay củaTrử Tụng xảy ra chuyện rồi.”
“Xoảng!”Chiếc bát trên tay bà Kiều rơi xuống, cháo đổ đầy ra sàn nhà.
GiọngKiều Ưu Ưu run rẩy, ngón tay cô bám chặt vào giường, các ngón tay trắng bệch dodùng quá nhiều sức, “Bố, trò đùa này thật nhàm chán, Trử Tụng sắp về rồi phảikhông ạ?”
“Ưu Ưu,mạnh mẽ lên con.” Lông mày ông Trử cau lại, ánh mắt sâu thẳm, hơi ngân ngấnnước. Thật ra ông cũng chỉ là một người cha già, hi vọng con cháu đầy nhà, concái sống bình an hạnh phúc. Nhưng là một người làm chủ gia đình như ông, khitrong nhà xảy ra chuyện, ông không có thời gian để đau buồn mà còn phải tìmcách để chống đỡ cả gia đình.
“Tạisao con lại cần phải mạnh mẽ? Con có Trử Tụng, con còn phải mạnh mẽ để làm gìchứ?” Kiều Ưu Ưu im lặng, những giọt nước mắt như những hạt trân châu khôngngừng rơi xuống, mọi thứ đều bị nước mắt làm mờ đi.
Bà Kiềuđưa tay lên miệng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Vậy Trử Tụng…?”
“Đangcấp cứu.”
Kiều ƯuƯu vừa nghe thấy thế, liền giật ống truyền trên tay, kéo chăn bông ra, địnhxuống giường nhưng đã bị bà Kiều kéo lại: “Con làm gì vậy? Con vẫn còn yếu lăm,Trử Tụng tìm được rồi, nó an toàn rồi.”
“Khôngđược, con phải đi tìm anh ấy!”
Bà Kiềuvẫn không buông tay, cương quyết nói: “Không được!”
“Tạisao ạ? Anh ấy là chồng con, anh ấy bị thương, người ở bên cạnh anh ấy lúc nàyphải là con!”
“Concũng đang là bệnh nhân, con định chăm sóc nó thế nào đây? Hơn nữa Trử Tụngkhông ở trong nước, con vốn không biết nó đang ở đâu.”
Kiều ƯuƯu như người mất hồn, lắc đầu một cách thẫn thờ, líu ríu nói: “Con không phảibệnh nhân, con không sao, con có thể chăm sóc anh ấy được, con phải chăm sócanh ấy.”
Nhưngbà Kiều vẫn không buông tay, trong lòng bà cũng không cảm thấy thoải mái hơn ƯuƯu là bao. Nếu lúc này Ưu Ưu khóc to lên được có lẽ nó sẽ cảm thấy đỡ hơn,nhưng cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, dường như không còn sức lực để khócto lên được nữa, ánh mắt thì lộ rõ vẻ sợ hãi và đau khổ.
“Ưu Ưu,nghe lời mẹ đi con, đợi con khỏe lại rồi mẹ sẽ đưa con đến chỗ Trử Tụng, conphải lo cho sức khỏe của mình trước đã mới chăm sóc được cho Trử Tụng chứ.”
Kiều ƯuƯu cúi đầu, ngồi dựa vào giường, vai không ngừng run lên để lộ ra sự yếu đuốicủa mình. Đột nhiên, cô lấy suất cơm sáng đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, ănlấy ăn để. Cô cần phải khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc cho Trử Tụng, cô tinvào điều đó. Cô cần phải ăn, cô còn phải chăm sóc chính bản thân mình, chăm sóccho con của mình và chăm sóc cả Trử Tụng nữa, còn rất nhiều việc cô phải làm,cô phải lấy lại tinh thần.
Nhưngcô vốn đã không thể nuốt nổi, một lúc ăn nhiều như vậy, vừa nuốt vào bụng lậptức lại nôn ra. Cô khóc, khóc thật to.
Bọn họsao lại có thể nói với cô Trử Tụng xảy ra chuyện được chứ, một người muốn trởthành anh hùng của bầu trời như anh, một người có thể rời xa cô để được baytrên bầu trời, làm sao có thể xảy ra chuyện được? Anh là phi công ưu tú nhấtcủa Trung Hoa, không có gì anh không làm được. Anh có thể điều khiển máy bay bịhỏng động cơ hồi sân bay một cách an toàn, anh tuyệt đối không thể xảy rachuyện gì được!
Anhtừng nói cô phải đợi anh quay về, mỗi lần nói câu này anh đều thực hiện được.Cô đã từng ước một điều trong đêm Noel, đó là anh được an toàn trở về nhưngđiều ước đó chưa được bao lâu thì anh đã xảy ra chuyện. Trử Tụng bị thương, côphải ở bên cạnh anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh, anh cần phải tiếp tục sống vìcô và vì đứa con cô đang mang trong bụng.
“Ưu Ưu,con không được kích động, con phải nghĩ cho đứa con trong bụng nữa.” Bà Kiều ômlấy cô, hai mẹ con cùng khóc òa, bà thương cô, bà lo cho cô lo cho cả đứa cháungoại của mình.
“Mẹ!Con không có thì có thể sinh lại, nhưng Trử Tụng chỉ có một mà thôi!”
“Bố!”Kiều Ưu Ưu vùng dậy, leo lên góc giường, kéo tấm áo của bố Trử Tụng, mắt đẫm lệvan xin, “Hãy đưa con đến chỗ Trử Tụng, con cầu xin bố, con không thể để anh ấymột mình cô đơn ở đó, anh ấy làm sao có thể vượt qua nổi, con cầu xin bố!”
Ông Trửnắm lấy tay cô, tiếng khóc của cô như xé tan cõi lòng, ông không thể kìm nénthêm nữa, nước mắt cũng ướt đẫm hàng mi. Bốn đứa con là niềm kiêu hãnh của ông,dường như không ai biết Trử Tụng là con của ông, Trử Tụng đã dựa vào chính sứclực của mình từ một người lính không tên tuổi đã trở thành một con đại bàngtrên không, lập nên biết bao thành tích, nhưng bây giờ đứa con đó lại đang đứnggiữa ranh giới của sự sống và cái chết.
“Ưu Ưucon là vợ của một người quân nhân, từ ngày con lấy nó, con cần phải biết sẽ cóngày như ngày hôm nay.”
Trongđầu Ưu Ưu như muốn nổ tung, cô chỉ lắc đầu, cố nuốt nước mắt, dằn từng tiếng,“Con không biết gì hết, con chỉ có Trử Tụng, con muốn gặp anh ấy, con khôngmuốn ở đây, con thề con sẽ chăm sóc tốt cho con của mình, con muốn ba ngườichúng con ai cũng được bình an, không thể thiếu đi bất kì người nào!”
Lúcnày, ông Kiều bước vào, ông vừa nhận được tin liền vội đến bệnh viện luôn, nhìnthấy mọi người đầm đìa nước mắt khóc theo Ưu Ưu, trong lòng ông vô cùng đauxót, đây là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, giờ đây lại đang phải gánh chịunỗi đau chưa từng có.
“Bố!”Ưu Ưu nhìn thấy ông như nhìn thấy phao cứu sinh, vội chạy đến túm lấy cánh taycủa ông van xin: “Trử Tụng xảy ra chuyện rồi bố ơi, bố nghĩ cách cho con điđược không bố? Trử Tụng rất đáng thương, không ai bên cạnh anh ấy. Bố, bố khôngnhẫn tâm để anh ấy như vậy phải không bố?”
Bà Kiềuvội đến dìu cô: “Trời còn lạnh, con quỳ ở đất như vậy sẽ không tốt cho sứckhỏe.”
ÔngKiều xót xa lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô, nghẹn ngào:“Ưu Ưu nghe lời bố được không con, lên giường nghỉ ngơi đi con.”
Kiều ƯuƯu khóc không lên tiếng, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngả mình vào lòngbố như muốn khẳng định cô nhất định phải đến với Trử Tụng, nhất định phải ở bêncạnh anh bởi anh đang rất rất cần cô.