Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 39




Tại mộthòn đảo không tên nằm ở phía Nam Trung Quốc lại đang bí mật tiến hành một đợthuấn luyện tập trung tàn khốc nhất, mỗi ngày đều có một số quân nhân nhất địnhbị đào thải. Mà những quân nhân bị đào thải này cũng đều là những anh hùng tinhanh nhất. Chiến tranh là sự tàn khốc, vì đối phó với chiến tranh mà quá trìnhtuyển chọn anh tài lại càng tàn khốc cực độ.

Sau khihuấn luyện thể lực, tất cả những người được ở lại lần lượt tham gia huấn luyệnba loại hình là không quân, lục quân, hải quân. Sau khi Trử Tụng gian khổ trảiqua tác chiến hải quân và lục quân, anh cuối cùng cũng đã được nhìn thấy từngdải ánh sáng của bình minh.

Trongcuộc huấn luyện hải quân và lục quân, Trử Tụng, Lương Mục Trạch lúc nào cũngbám đuổi lấy thành tích của đối phương. Lương Mục Trạch xuất thân từ bộ đội đặcchủng lục quân. Trên mặt đất, anh ta là anh cả, không ai có thể đấu lại được,Trử Tụng thua một cách tâm phục khẩu phục, hoàn toàn không oán trách gì. Tácchiến trên biển thì đều rất mới lạ so với cả hai người họ, hai người dốc hếtsức lực để tranh đấu, phần lớn các hạng mục họ đều hoàn thành tương đương nhau.Trử Tụng thua một hòa một, tạm thời đứng sau. Nghĩ tới lần huấn luyện tiếptheo, Trử Tụng tự nhủ thầm trong lòng rằng không phải là chưa báo thù mà làthời cơ chưa tới.

TriệuKha càng nhìn càng cảm thấy giữa hai người bọn họ nhất định là có thù oán gì?

Buổisáng hôm bắt đầu huấn luyện quân sự trên không, Trử Tụng cảm thấy bầu trời sángtrong vô cùng, ánh nắng rực rỡ, đẹp mê lòng người. Được hít gió biển ẩm ướtquen thuộc, tâm trạng anh giống như ánh nắng trên bầu trời, vô cùng sáng lạn.

Năm ngàyhuấn luyện đã hoàn toàn lấy đi hết sự mong đợi của tất cả mọi người vào bầutrời. Cho dù là nhảy dù từ trên không hay là trượt cánh tam giác thì cũng đềucần có sự nhẫn nại, nhất là nhảy dù, khi tiếp đất, hai chân sẽ phải chịu sự tácđộng rất lớn, cần có sự tập luyện đầy đủ cho cả hai chân, ngay cả đối với nhữngngười xuất thân từ lính không quân như Trử Tụng và Triệu Kha, thậm chí cả nhữngbộ đội nhảy dù cũng đều cảm thấy có phần không chịu đựng được.

Trongthời gian hai mươi ngày, những chiến sĩ, sĩ quan đến từ các khu vực đóng quânkhác nhau, những quân chủng khác nhau, đã trải qua hàng loạt khó khăn thửthách, khi khó khăn cùng chia sẻ, tình hữu nghị giữa các chiến sĩ ngày càng sâusắc, đối với họ, mỗi người phải trở về ai cũng buồn và tiếc nuối.

Buổichiều cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự không quân, Trử Tụng lên chiếc máybay chiến đấu J-10 chờ mọi người sau khi nghỉ ngơi tạm thời. Họ cần căn cứ vàomục tiêu huấn luyện tập trung để hoàn thành diễn tập đối kháng trên không. Khiđến có mười mấy máy bay chiến đấu nhưng lúc này chỉ còn lại tám chiếc.

Các máybay đồng loạt cất cánh, chọc thủng vào bầu trời xanh ngọc bích như những lưỡikiếm sắc nhọn, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của chiếc máybay chiến đấu nào, bầu trời dường như vẫn còn lưu lại vệt khói mờ do máy bay đểlại, gió biển đượm mùi nhiên liệu phảng phất trên khoảng không sân bay.

Nhữngngười còn lại tập trung trong phòng chỉ huy để quan sát tình hình tác chiếnthực tế của máy bay thông qua màn hình điện tử mô hình. Không phải ai cũng cócơ hội nhìn thấy tình hình tác chiến của máy bay chiến đấu, mà họ chỉ thườngđược thấy biểu diễn máy bay chiến đấu biểu diễn và chiến đấu thực tế không thểso sánh được với nhau. Tuy trên màn hình chỉ có sự tác chiến của máy bay môhình, nhưng đã khiến cho tất cả các chiến sĩ nhìn không chớp mắt. Trước khi tớiđây họ luôn cảm thấy bản thân mình là những người gan dạ nhất, nhưng tới đâymới biết còn có rất nhiều người tài giỏi hơn mình.

Lương MụcTrạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, trong đó máy bay chủ lực đang chỉhuy các máy bay khác, sắc bén và đầy tham vọng, giống như con chim ưng tranh bátrên cả bầu trời.

Một bênưu thế rõ ràng, nhưng mọi người đều kì vọng bên kia có thể thể hiện xuất sắchơn để hóa giải nguy cơ. Bên kia quả thực không khiến mọi người thất vọng khiđưa ra tuyệt chiêu, thế nhưng trong thời khắc cuối cùng lại vẫn bị đối phươngkhống chế. Thời điểm đó các động tác tác chiến của máy bay chiến đấu diễn raquá nhanh, ngoài sức tưởng tượng, tất cả mọi người trong đài chỉ huy trung tâmđều ngẩn người, trong đó có chỉ huy trưởng, ông nhìn chăm chăm lên màn hình vàhồi tưởng lại màn trình diễn lúc nãy.

“Gọiđài chỉ huy trung tâm.”

Tới khiâm thanh từ máy bộ đàm phát ra, mọi người mới miễn cưỡng định thần trở lại, vịđại tá mặc bộ quần áo tác chiến không quân nói vào máy bộ đàm: “Có thể bay trởvề.”

“Nhậnlệnh.”

Mấychục người lính trẻ quay ra nhìn nhau, Lương Mục Trạch im lặng đứng lên, đẩycửa đi ra, những người khác mới phản ứng lại cũng chạy theo ra. Mọi người tiếnthẳng tới đường băng trên sân bay chờ chiến đấu cơ J-10 trở về.

Khichiếc máy bay chiến đấu đầu tiên xuất hiện, cả đám người như trúng phải bùa mê,nhảy nhót tưng bừng vẫy tay về hướng máy bay, miệng không ngừng hô lên “Oa, oa”

Támchiếc máy bay không tiếp đất ngay mà biểu diễn hình hoa ở phía trên sân bay nhưđã thương lượng trước với nhau, các kiểu biểu diễn còn phong phú hơn cả nghi lễduyệt binh quốc khánh, tuy không có khói sương rực rỡ nhưng vẫn khiến cho mọingười phấn chấn sục sôi.

Sau khimáy bay hạ cánh, Trử Tụng vừa mới bước xuống máy bay, Triệu Kha đã chạy như baytới với vẻ mặt đắc ý để kể công, nếu không phải lúc nãy hai bọn họ phối hợp ăný thì không biết chừng trong giây phút cuối cùng sẽ bị đối phương lật ngượctình thế.

Phicông máy bay chủ lực của đối phương tiến lại gần, ở ngoài đời họ đã quen biếtnhau, tuy sớm đã được nghe danh của Trử Tụng, nhưng hôm nay mới được tận mắtchứng kiến thực lực của anh, quả nhiên danh tiếng “phi công hàng đầu” của TrửTụng không phải chỉ là hư danh.

Támngười lính uy phong lẫy lừng xếp thành một hàng bước ra khỏi sân bay, nhữngngười lính trẻ sớm đã không còn giữ được bình tĩnh vội chạy tới khiêng támngười bọn họ tung lên cao.

“Mẹ,cái lưng của tôi không chịu được nữa rồi! Thả tôi xuống!” Trử Tụng tức giận lớngiọng cằn nhằn. Cứ nghĩ là bọn họ sẽ chỉ tung hai lần cho vui là xong, ai màngờ rằng họ mãi mà không chịu dừng lại! Cả đám người này được nghỉ ngơi cả mộtbuổi chiều nên tinh thần thoải mái hết cả, tám người bọn anh như vừa trở về từchiến trường, lái máy bay tuy rằng không mấy hao tốn sức lực nhưng còn mệt hơncả chạy việt dã năm cây số.

Lần huấnluyện chuyên môn đã kết thúc, trong thời gian 20 ngày, Trử Tụng và Lương MụcTrạch là hai người duy nhất không nói được một câu nào trong tất cả mọi người.Lương Mục Trạch nhìn Trử Tụng lửa giận bùng nổ, anh rất hiếm khi khâm phục ai,tuy anh không muốn thừa nhận nhưng anh không thể không cho Trử Tụng vào danhsách những người đó.

LươngMục Trạch đi xuyên qua đám người, đưa tay phải ra trước mặt Trử Tụng.

TrửTụng nhếch mép cười gian xảo, tháo găng tay ra bắt tay: “Xin chào, em rể củatôi!”

“Hả?”

“Tìnhhuống gì đây?”

“Ai làem rể?”

Câu nóicủa Trử Tụng giống như quả lựu đạn ném xuống mặt đất, khiến tất cả mọi ngườiđứng đó ngạc nhiên đến đờ đẫn. Triệu Kha lại càng ngẩn người. Duyên cớ nào, saotự dưng lại biến thành em rể? Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tới đây, Trử Tụngcòn không biết ai là Lương Mục Trạch. Những ngày qua hai người họ quyết đấu vớinhau, khiến tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy có gì đó giữa bọn họ. Thế nhưngkhi đáp án được tiết lộ, nó lại nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.

TrửTụng và Lương Mục Trạch đều là những thanh niên lớn lên ở Bắc Kinh, từ nhỏ đãquen nhau, nhưng sau đó vì nhập ngũ vào các doanh trại khác nhau nên không còncơ hội gặp mặt nữa. Họ chỉ thường xuyên nghe tiếng tăm của đối phương, nhưng cứnghĩ lại cái bản tính xấu thuở bé, họ lại cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Năm đóLương Mục Trạch thường thích im lặng làm chuyện xấu, còn Trử Tụng lại làmchuyện xấu một cách đường hoàng, không hề cảm thấy mình sai ở đâu, họ đã từngnắm rất rõ đối phương giở những trò gì, mặc bộ quân phục lên thì trông có vẻ radáng, nhưng kì thực lại luôn cảm thấy đối phương là một thằng ngốc đội lốtngười.

Ai màngờ rằng, Lương Mục Trạch lại lấy em họ của Kiều Ưu Ưu, hai bọn họ tự nhiên“thân càng thêm thân” nhưng mối thù hằn giữa họ lại không hề vì thế mà giảmbớt, hơn nữa còn có phần tăng lên.

* * *

Trongnhững ngày tết, tai của Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không được yên tĩnh, sau khi cảnhà biết cô có thai, ai cũng quan tâm hỏi han đủ điều, bà Kiều thậm chí còn yêucầu cô chuyển về nhà ở để tiện bề chăm sóc cô. Thế nhưng một mình Kiều Ưu Ưusống đã quen rồi nên nói kiểu gì cô cũng không đồng ý chuyển về, bà Kiều khôngthuyết phục được cô nên chỉ có thể dặn dò kĩ lưỡng bảo cô không được ăn linhtinh, không được chơi máy tính, lúc ngủ không được đặt điện thoại ở gần…

Chậptối ngày mùng năm tết, Kiều ƯU Ưu không phải đi làm nên ở nhà nói chuyện vớimọi người, chợt cô nhận được một cuộc gọi số máy lạ từ ngoại tỉnh, Kiều Ưu Ưukhông nghĩ nhiều mà nhấn phím nghe, khoảnh khắc điện thoại được kết nối, KiềuƯu Ưu bỗng ngẩn người. Cô tự cấu vào cánh tay mình và tự hỏi mình vừa nghe thấycái gì?

“Ưu Ưu,anh sai rồi mà Ưu Ưu, em đừng giận anh có được không? Lệnh tập trung huấn luyệnthực sự là đến lúc đó anh mới nhận được, Ưu Ưu anh bảo đảm sẽ không có lần sauđâu, được không?”

Đôi mắtKiều Ưu Ưu lấp lánh nước mắt, bất ngờ nghe thấy giọng nói của anh dường như làmột quả bom có uy lực rất lớn kích thích những giọt nước mắt của cô.

Kiều ƯuƯu lại sụt sịt, giọng nói có phần hơi khàn lại: “Anh…không phải, không được gọiđiện sao?”

Nghethấy giọng nói của Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng chợt thấy khỏe mạnh như vừa ăn được rauchân vịt, trong phút chốc cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, hoàn toàn khôngcòn cảm giác mệt mỏi sau khi đợt huấn luyện tập trung cao tạm thời kết thúc.

“Anhnhớ em. Ưu Ưu, có nhớ anh không?”

Kiều ƯuƯu nhíu mày, nhìn người ngồi cách mình không xa, cố ý tỏ ra không có chuyện gì“Ừ” một tiếng.

“Thếrốt cuộc là nhớ hay không nhớ vậy, Ưu Ưu?” Trử Tụng cố ý kéo dài giọng, khiếnKiều Ưu Ưu nghe xong mà lạnh người rùng mình, da gà nổi hết cả lên.

KhiKiều Ưu Ưu còn đang phân vân không biết có nên trả lời thẳng câu hỏi này khôngthì đầu dây bên kia xuất hiện một âm thanh phá vỡ cả khung cảnh, Kiều Ưu Ưuchột dạ, chẳng nhẽ không chỉ có mình Trử Tụng ở bên kia? Vậy sao anh còn có thểnói ra những lời xấu hổ như thế?

“Giục cáigì mà giục, đến sau thì đứng xếp hàng ở một bên đi.”

“Aiđấy?” Kiều Ưu Ưu nghi hoặc hỏi.

“Ngườixếp hàng đợi gọi điện về cho vợ. À, người này em quen!” Trử Tung gàn tàn thuốcở trên tay, cười đắc chí nhìn Lương Mục Trạch.

“Emquen rất nhiều người mà!”

“Họhàng của em, lục quân, bộ đội đặc chủng” Trử Tụng liên tiếp đưa ra những từtrọng điểm, “Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”

Kiều ƯuƯu nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Sơ đang nhìn cô với vẻ mặt rất thích thú. Chồng của HạSơ lại chẳng phải là họ hàng của cô sao? Lương Mục Trạch chẳng phải là bộ độiđặc chủng lục quân sao? Không trùng hợp đến thế chứ? Hạ Sơ về Bắc Kinh để đóntết với gia đình nhà chồng, chị em cô giờ mới có cơ hội gặp nhau, nhưng haingười đó tại sao lại đang ở cùng nhau? Không quân, lục quân, sao nghĩ mãi vẫnkhông thấy hợp lý.

“Chínhlà cái người đó á?” Kiều Ưu Ưu cố tình không nói tên ra.

“Chínhlà anh ta!”

“Anhnói anh ta là anh ta đó hả?”

“Anhnghĩ thế.”

TrửTụng và Kiều Ưu Ưu đang thách đố nhau mỗi người một câu, nhưng hai người bênngoài thì nghe lại chẳng hiểu gì. Hạ Sơ không hiểu bèn dùng khẩu hình hỏi cô:“Chị cứ nhìn em làm gì?”

Kiều ƯuƯu cười gian xảo, trả lời nhỏ: “Em đoán xem!” Sau đó lại hỏi Trử Tụng: “Anh tacó biết chuyện vợ anh ta tới Bắc Kinh không?”

“Cô ấyvề Bắc Kinh rồi à?” Trử Tụng cố ý tỏ ra ngạc nhiên một cách khoa trương, quayđầu lại nhìn Lương Mục Trạch, “Anh thấy, chắc chắn là chưa biết!”

“Em thìthấy, cô ấy cũng không biết hai người đang ở cùng nhau. Nếu biết cô ấy chắcchắn sẽ nói cho em.” Kiều Ưu Ưu không chỉ rõ ra điều gì mà chỉ cố ý nói lộ ravài câu khiến Hạ Sơ thấy tò mò. Cô cứ xoay quanh vấn đề đó, nếu Trử Tụng đủthông minh thì chắc chắn anh có thể đoán ra.

Và thựctế chứng minh, chẳng có phi hành gia nào lại không có giác quan nhạy bén. TrửTụng tất nhiên là không phụ sự kỳ vọng của Kiều Ưu Ưu, “Chẳng nhẽ hai ngườiđang ở cạnh nhau sao?”

LươngMục Trạch nghe tới đây thì không thể không tưởng tượng ra họ đang nói gì, bướcnhanh tới tranh lấy điện thoại, thế nhưng Trử Tụng vẫn cố giữ lấy nhất quyếtkhông đưa ra, còn đứng một bên mách Kiều Ưu Ưu: “Lại còn dám tranh điện thoạicủa anh, Ưu Ưu em nói xem có phải là cậu ta không tôn trọng bậc trưởng bốikhông? Tôi cảnh cáo cậu nhé, còn dám cướp điện thoại của tôi lần nữa thì tôi sẽrút pin ra đấy!”

“Thếthì không được! Bảo anh ta là vợ anh ta đang lưu lạc nơi kinh thành đấy, emnhất định sẽ có cách khiến anh ta không gặp được vợ!”

Hạ Sơcũng không nghe tiếp được nữa mà vồ tới ghé sát vào tai nghe, Kiều Ưu Ưu cũngkhông tránh, nhưng trong điện thoại chỉ nghe ra tiếng tạp âm, không có ngườinói.

Hạ Sơnhíu mày: “Từ nãy tới giờ chị cứ nói chuyện với tạp âm thôi à?”

LươngMục Trạch nghe thấy giọng nói của Hạ Sơ. Anh ta không còn để ý gì nữa mà gắnghét vào điện thoại: “Hạ Sơ! Hạ Sơ!”

Kiều ƯuƯu cố nhịn không cười ra tiếng đưa điện thoại cho Hạ Sơ, vuốt tóc cô nói: “Conbé ngốc, tiếng của chồng mình là cũng không nhận ra à!”

TrửTụng và Lương Mục Trạch tranh cái điện thoại cả nửa ngày trời, thấy rằng tìnhhình này không khả quân, chỉ có thể hét vào điện thoại ở khoảng cách xa: “ƯuƯu, đợi anh trở về.”

TrửTụng buông lỏng ngón tay, đưa điện thoại lại cho Lương Mục Trạch, đứng nghe lénvài câu, bình thường thì là người đàn ông cao to mạnh mẽ, nói chuyện với vợ thìlại bộ dạng đó. Trử Tụng ra vẻ chán ghét nhìn Lương Mục Trạch, nhưng anh ta lạiquên hoàn toàn bộ dạng “chẳng có tài cán gì” cúi đầu cầu xin Kiều Ưu Ưu tha thứkhi nãy của mình.

Khóahuấn luyện tập trung quy định không cho phép bọn họ có liên lạc với bên ngoài,điện thoại là Trử Tụng lấy được từ chỗ đại tá không quân, người ta đã cố tìnhmắt nhắm mắt mở không tính toán gì, anh mà không nắm chắc lấy cơ hội thì đúnglà quá có lỗi với lòng tốt của người ta rồi.

“Rõràng là mình tìm được điện thoại, bây giờ lại bị anh ta vơ lấy.” Trử Tụng rấtbực bội, vừa đi vừa quay lại nhìn.

Xungquanh chẳng có ai, đêm tối gió mát, trên đường trở về Trử Tụng vừa hay gặp ngayngười lính tuần tra trên đảo, Trử Tụng kéo người lính tuần tra đó lại, chỉ vềhướng mình vừa đi qua, “Tôi vừa mới đi qua bên kia, hình như nghe thấy có ngườigọi điện thoại.”

Ngườilính tuần tra bán tín bán nghi, nhìn về khoảng tối mịt đen sì phía trước hỏi:“Thật không?”

“Aichẳng có chuyện gì lại tự nói một mình? Lại còn lén lén lút lút, chắc chắn làđang gọi điện, các cậu qua đó xem thử đi.”

Mấy anhlính tuần đi về hướng đó, Trử Tụng đút hai tay và túi quần, vừa đi vừa khẽ hátđoạn “đấu trí” trong nhạc phim. Với kĩ năng của Lương Mục Trạch, anh ta còn lâumới để mấy người lính tuần tra kia bắt được. Trử Tụng rõ ràng đang nói chuyệnvui vẻ với bà xã của mình nhưng lại bị anh ta cướp lấy điện thoại, vì thế anhphải ăn miếng trả miếng với anh ta!

LươngMục Trạch vội vàng tắt điện thoại, Hạ Sơ hơi thất vọng trả điện thoại lại choKiều Ưu Ưu. Khuôn mặt của Kiều Ưu Ưu nhăn lại, ngẩng cổ lên hỏi cô: “Dập máyrồi?”

“Vâng”Hạ Sơ gật đầu.

Kiều ƯuƯu cuống lên: “Chị vẫn còn chưa nói với chồng mình chuyện mình có thai, ai bảoem dập máy?”

Hạ Sơchạy tránh chiếc gối ôm Kiều Ưu Ưu đang ném vào mình, nói một cách vô tội,“Không phải là em, em còn chưa nói xong thì Lương Mục Trạch đã dập máy rồi, anhấy nói, lính tuần tra tới rồi…”

* * *

Hạ Sơngồi xuống bên cạnh Kiều Ưu Ưu, hai người cùng nhún vai, ánh mắt ai oán nhìnchằm chằm vào cái điện thoại. Một cuộc điện thoại, thời gian nói chuyện cònchưa tới hai phút, chẳng kịp nói cái gì, Kiều Ưu Ưu muốn báo cho Trử Tụng biếtlà thực ra tháng này cô không có chu kì, cô có thai rồi, tuy vẫn chưa tới bệnhviện kiểm tra nhưng đã có 95% chính xác không sai. Họ đã có một đứa con rồi,anh luôn mong mỏi có được một đứa con, bây giờ có rồi thì anh lại không ở đây,đến nói chuyện điện thoại cũng được coi là xa xỉ. Thế nhưng lúc nãy vừa mới cóđược cơ hội để nói thì lại bị một số người ngăn cản. Nghĩ vậy, Kiều Ưu Ưu lạiai oán nhìn Hạ Sơ.

Kiều ƯuƯu bực bội nói: “Chị vẫn còn muốn hỏi em đấy.”

“Ngườita sẽ nói với em, đó là bí mật.” Hạ Sơ bĩu môi, nghĩ tới bộ dạng lén lút khinãy của Lương Mục Trạch là thấy khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được chuyện nghĩđến.

Kiều ƯuƯu sờ nhẹ lên bụng mình: “Con gái cưng của mình còn chưa được gặp bố nó, cũngchẳng kịp để nó nghe thấy giọng của bố.”

Hạ Sơnhìn bộ dạng của Kiều Ưu Ưu mà cũng cảm thấy thương, lúc có thai thì ông xã lạichẳng ở bên cạnh, chắc là sẽ rất khó chịu? Kiều Ưu Ưu lúc này chính là tươnglai chân thực của cô về sau. Hạ Sơ ôm lấy vai cô an ủi: “Chị à, đừng đau lòng,không tốt cho em bé đâu.”

Kiều ƯuƯu vuốt tóc, không để bản thân nghĩ tới những chuyện không vui nữa, cô kéo tayHạ Sơ hỏi: “Giúp chị xem tim thai của con gái chị phát triển có tốt không.”

“Mới cómấy tuần, làm sao mà nghe thấy được!”

“Lạicòn đòi làm bác sĩ ngoại khoa tim, hử.”

“Tháicái gì mà thái?”

“Tháirau!”

“Nấucơm cho em ăn à?”

“Emcũng biết mà, chị không biết nấu cơm.”

“Emcũng không biết.”

“Áichà, này, nấu cơm cho Lương Mục Trạch ăn mà không nấu cho chị họ ăn à.”

“Đượcrồi, được rồi, ghét thế.”

“Con à,dì của con ghét mẹ, làm sao bây giờ?”

Hạ Sơkhông nói được gì nữa, biết thân biết phận đứng lên đi vào bếp.

* * *

Nghenói đêm hôm đó, thượng tá không quân Trử Tụng và trung tá lục quân Lương MụcTrạch đã đánh nhau, chẳng có ai bị thương, nhưng đã để cho mọi người được tậnmắt chứng kiếm tư thế quyến rũ của hai nhân vật nổi tiếng này. Nguyên nhân đánhnhau là gì? Chẳng ai biết là vì trung tá Lương Mục Trạch đã cướp điện thoại củathượng tá Trử Tụng và thượng tá Trử Tụng vì báo thù đã gọi lính tuần tra tớibắt người. Chỉ vì một cuộc điện thoại với vợ mà hai người đàn ông to lớn trởthành ích kỉ như vậy, thật đúng là…