Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 36




Kiều ƯuƯu vốn thù rất dai, món nợ với Khâu Mân Văn không thể bỏ qua, phải cho anh tabiết rằng, con người làm việc gì cũng bị ông trời soi xét, sớm muộn gì cũng cóbáo ứng.

Trì Lâmluôn muốn tránh mặt Kiều Ưu Ưu, gọi điện thoại thì luôn nói mình rất bận khôngcó thời gian, đến bệnh viện tìm thì cô ấy cũng bảo rất bận. Chắc chắn là cô ấyvẫn còn giận, Kiều Ưu Ưu cũng không muốn ép nên đành đợi đến khi nào Trì Lâmbớt giận và tha thứ cho cô.

Mỗitháng gần đến một ngày cố định nào đó, cái cần tới lại chẳng thấy đây, Kiều ƯuƯu vẫn không dám chắc nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ đôi giày cao gót vàthay bằng đôi giày bệt, đề phòng ngộ nhỡ… Đồng nghiệp nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thấphơn ngày thường một chút, người đàn bà thường xuyên đi giày cao gót nay lại đigiầy bệt suốt cả tuần cho nên không ai là không cảm thấy kinh ngạc. Kiều Ưu Ưulại tỏ vẻ mặt chẳng quan tâm nói: “Giầy cao gót đi nhiều nên chán rồi.”

Kiều ƯuƯu làm việc được một tuần thì cũng dần quen với lịch trình công việc, chỉ làtrước đây buổi tối cô thường rất dễ ngủ nhưng bây giờ lại thấy hơi khó khăn,Trử Tụng liên lục quấy quả là lí do thứ nhất; lí do thứ hai cũng không thoátkhỏi anh, khó khắn lắm mới thuyết phục được anh ngắt điện thoại, nhưng cô lạivì vài câu nói của anh mà trằn trọc khó ngủ cả đêm. Kiều Ưu Ưu cảm nhận sâu sắcquầng thâm dưới mắt mình càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa nếu có em bé, ngủkhông đủ giấc cũng là điều đại kị. Tuy nhiên cô cũng không muốn vì điều này màtừ chối nhận điện thoại từ anh, vì thế cô vô cùng bối rối.

Trướckhi tan làm, cô lại gặp Tống Tử Đồng, cô chưa gặp lại anh ta từ khi quay trởlại làm việc sau kì nghỉ, nghe nói anh ta đi công tác. Kiều Ưu Ưu chào hỏi anhta với cách là cấp dưới, nhưng anh ta lại ngăn cô lại, hỏi cô kì nghỉ vừa rồiđã đi đâu chơi.

Kiều ƯuƯu chẳng mấy khi cười rạng rỡ như vậy trước mặt anh ta, khuôn mặt dịu dàng củangười phụ nữ hạnh phúc, “Đi thăm chồng nên em rất vui.”

“Vui làtốt rồi.” Tống Tử Đồng cười nhạt.

Kiều ƯuƯu chợt cảm thấy, năm đó Tống Tử Đồng đã nói đúng, cô hoàn toàn không thích anhta, chỉ coi anh ta là một mục tiêu để phấn đâu. Thích thực sự không phải là nhưvậy, không phải là liều mạng đuổi theo từng bước chân anh mà là cảm thấy vuisướng vì sự ưu tú của anh, cam tâm tình nguyện đứng đằng sau ủng hộ anh. Tuy vềmặt tình cảm không có sự chung bước, khi anh thích cô thì cô lại không dànhtình cảm cho anh, nhưng anh vẫn chưa bao giờ buông tay cô ra, chứ không phảigiống như tình cảm của cô dành cho Tống Tử Đồng, chỉ trong hai năm, tất cảnhững tình cảm khi đó, thậm chí là một chút tình yêu cũng không còn gì.

* * *

“Sưhuynh!”

Tống TửĐồng đã rời đi, nhưng Kiều Ưu Ưu không gọi anh ta là lãnh đạo, cũng chẳng phảilà anh Tống mà gọi anh là sư huynh giống như năm đó cô đã gọi. Tống Tử Đồngquay đầu lại lạ lẫm nhìn cô, nhìn thấy trong mắt Kiều Ưu Ưu lấp lánh như nhữnggiọt nước.

“Cám ơnanh, sư huynh.” Kiều Ưu Ưu cười một cách chân thành, nụ cười từ trái tim. Cámơn anh năm đó đã từ chối em, như vậy em mới có cơ hội vô tình kết hôn với TrửTụng, mới có cơ hội được ở bên cạnh người em yêu thực sự.

Sau khilàm rõ ràng về mặt tình cảm, Kiều Ưu Ưu cảm thấy bước chân mình trở nên nhẹnhàng hơn rất nhiều, lại đúng vào lúc tan ca nên tâm trạng của cô lại càng vuivẻ. Vì sao cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh? Vì sao khi biết anh nhận được Huânchương Hạng nhất thì cô lại cảm thấy đau lòng đến vậy? Vì sao chỉ vì mấy câuhỏi của Đại Tiểu Kha mà cô lại giận sôi người? Vì sao cô không muốn rời đi? Vìsao sau khi quay về lại có cảm giác mất ngủ vì nhớ nhung? Lí do rất đơn giản,thế nhưng Kiều Ưu Ưu lại luôn nhắm mắt làm ngơ. Vì cái gì? Lẽ nào không phảithích mà là yêu sao?

“Đồngốc!” Kiều Ưu Ưu không nhịn được cốc một cái vào đầu mình.

Ngồivào trong xe, Kiều Ưu Ưu đặt tay lên trên bụng mình, lần đầu tiên cô bắt đầu hivọng ở trong đó có một bé con, nếu là con gái thì tốt nhất.

Chiếcxe dần lướt ra khỏi Đài Truyền hình, Trì Lâm đứng ở ngoài cửa lớn, gió đangthổi mạnh. Kiều Ưu Ưu dừng xe chạy qua đó rồi nhét Trì Lâm vào trong xe, chỉnhtăng nhiệt độ rồi không nhịn được la mắng cô: “Trời mùa đông mà lại đứng đâyhít gió lạnh, cậu có bệnh gì à?”

“Ưu Ưu,mình xin lỗi.”

Kiều ƯuƯu run lẩy bẩy, suýt chút nữa đâm vào xe đằng trước.

“Mấyngày qua mình tránh không gặp cậu, thực ra mình đã nghĩ rất nhiều, thể diện củamình thực ra có quan trọng đến thế không? Nghĩ tới nếu không phải do cậu quantâm đến mình thì cậu có làm những chuyện như vậy không? Tuy lúc đó sau khi biếtmình đã hơi tức giận vì cậu không giữ thể diện cho mình, nhưng sau khi bình tĩnhhơn mình lại cảm thấy cậu đã làm rất đúng.”

“TrìLâm, cậu đừng làm như vậy, mình…” Kiều Ưu Ưu nhất thời không nói được gì, khôngbiết nên nói gì.

“Ưu Ưucậu đừng giận mình được không?”

“Cậungốc à? Sao mình lại phải giận cậu, mình còn đang sợ cậu oán hận mình, từ naykhông thèm để ý tới mình nữa.”

Trì Lâmngân ngấn nước mắt lắc đầu: “Sao có thể như vậy?”

“Thếthì tốt.” Kiều Ưu Ưu vươn người qua, đưa tay lau hết nước mắt nơi khóe mắt TrìLâm, “Đừng khóc nữa, lúc đó mình làm như vậy quả thực là thiếu suy nghĩ, TrửTụng đã thay cậu giáo dục mình rồi, lần sau nhất định sẽ không nóng vội nhưvậy.”

Trì Lâmnheo mày, bất mãn cằn nhằn: “Cậu còn muốn mình có lần sau nữa à?”

“Phù,mình nói sai rồi, hai ngày nay đầu óc hơi loạn một chút, đừng để ý tới mình, cứcoi như chưa nghe thấy.”

Trì Lâmcười nhìn ra cửa sổ: “Hôm nay Khâu Mân Văn tới tìm mình, bộ dạng rất tiều tụy,anh ta đã kí vào đơn ly hôn, từ nay mỗi người một ngả.”

Kiều ƯuƯu căng thẳng hỏi: “Anh ta không làm gì cậu chứ?”

Trì Lâmlắc đầu: “Không làm gì, dù sao bọn mình cũng đã ly hôn rồi, mấy ngày qua chắccũng đã chịu khổ nhiều, việc này nên chấm dứt tại đây thôi.”

Kiều ƯuƯu cười nghĩ bụng: “Đồ ngốc Trì Lâm, đến nước này rồi mà vẫn xin nể tình choKhâu Mân Văn. Nhưng nếu đặt vào vị trí của cô ấy để nghĩ, dù sao đó cũng làngười chồng mà cô đã sống cùng nhiều năm, là người yêu từ thời đại học. Tuyviệc anh ta làm khiến Trì Lâm tan nát trái tim, chỉ muốn đâm thành trăm ngànmảnh, nhưng trái tim con người cũng làm từ da thịt mà ra.”

“Thựcra những việc này đều do Tả Khiên làm.” Kiều Ưu Ưu chậm rãi nói.

Cô vàTả Khiên đã từng nhắc tới lời Trử Tụng nói, anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàngrồi, nhưng lại sợ Trì Lâm biết được sẽ không vui, nghe xong lời Kiều Ưu Ưu nói,anh ta chẳng phải đã xắn tay áo và xông lên sao? Ở Bắc Kinh này, chỉ cần Tảthiếu gia nói một câu, có chuyện gì là không thể àm được? Không cần anh lộdiện, cũng đã có thể khiến Khâu Mân Văn rung lẩy bẩy rồi.

“TảKhiên?”

“Mìnhvẫn còn muốn hỏi cậu đây, cậu và Tả Khiên là như thế nào? Chuyện của cậu tạisao anh ta lại để tâm đến vậy? Đừng nói với mình là thực ra anh ta đã chungtình với cậu từ rất lâu rồi, không muốn kết hôn cũng là vì muốn đợi cậu.”

“Ưu Ưucậu nói ít mà nhìn nhiều rồi đấy!” Trì Lâm cười khẽ: “Hôm Khâu Mân Văn bị bắtquả tang, Tả Khiên cũng vừa hay đang ở khách sạn đó, chỉ là bị anh ta nhìn thấymà thôi, Tả Khiên chắc là thấy mình đáng thương nên sau hôm xảy ra chuyện anhấy luôn quan tâm tới mình, chỉ có vậy thôi, đồng cảm thôi mà.”

Kiều ƯuƯu bĩu môi, cô không muốn tiếp tục chủ đề này, “Đi ăn đi?”

“Đượcđấy!”

* * *

Kiều ƯuƯu và Trì Lâm tìm một nhà hàng Âu để giải quyết bữa tối, trong lúc đó thì nhậnđược điện thoại của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu còn thắc mắc sao hôm nay anh lại gọisớm như vậy, Trử Tụng liền tuyên bố một chuyện khiến cho Kiều Ưu Ưu chán ănhoàn toàn, toàn thân khó chịu.

“Anhphải tham gia khóa huấn luyện dài 40 ngày, không được dùng điện thoại, cũngkhông được liên lạc với bên ngoài, chuẩn bị phải xuất phát rồi.”

Kiều ƯuƯu yên lặng nghe anh nói hết, 40 ngày tới sẽ cắt đứt liên lạc, thế giới của côsẽ không còn một chút tin tức nào liên quan tới Trử Tụng nữa. Khi cô cuối cùngđã làm rõ được tình cảm của mình dành cho anh thì anh lại lựa chọn phương ánbiến mất như vậy?

“Anhnói xong chưa?”

“Ưu Ưu,sau khi huấn luyện kết thúc anh sẽ xin nghỉ phép.”

“Anhcâm miệng lại cho tôi! Nghỉ phép? Kì nghỉ phép của anh đã bao giờ được phêduyệt chưa? Anh biến đi, biến càng xa càng tốt! 40 ngày à, có giỏi thì 40 nămsau anh hãy quay về!”

“KiềuƯu Ưu!”

“Đừngcó gọi tên tôi, tôi đã biết rõ tên họ mình là gì nên anh không phải nhắc, anhmau đi đi, đừng có quấy rầy tôi ăn cơm!” Nói xong, cô tức giận ngắt điện thoạirồi ném điện thoại xuống bàn.

Trì Lâmnhìn bộ dạng Kiều Ưu Ưu tức giận, Trử Tụng gọi lại nhưng Kiều Ưu Ưu coi nhưkhông nhìn thấy, khi cô đang nghĩ xem không biết có nên bắt máy hộ Kiều Ưu Ưukhông thì màn hình chợt tối lại.

“Khôngcó chuyện gì chứ?”

“Ăncơm!” Kiều Ưu Ưu giận dữ nói, bưng một đĩa salat to đặt ở trước mặt mình rồi ănmột cách điên cuồng.

“Salatlạnh lắm, đừng ăn quá nhiều!” Trì Lâm muốn lấy đĩa salat ra nhưng Kiều Ưu Ưukhông chịu, đẩy tay cô ra, đút từng miếng thật to vào miệng.

“Đừngcó nhìn chằm chằm vào mình nữa, ăn đồ của cậu đi.”

“TrửTụng cũng là do bất đắc dĩ, cậu hiểu cho anh ấy một chút.”

“Yêu aithì yêu, muốn đi đâu thì đi, tùy anh ta!” Kiều Ưu Ưu ăn bữa tối mà chẳng cảmthấy mùi vị gì, còn không ngừng liếc nhìn điện thoại, Trử Tụng chẳng thấy gọilại nữa. Càng nghĩ cô càng thấy chua xót.

Nói đilà đi, lại còn chuẩn bị cắt đứt liên lạc, cũng chẳng cho cô có thời gian chuẩnbị tâm lí, mười mấy tiếng trước còn anh anh em em tình cảm lắm, đùng một cáilại tuyên bố có việc phải làm theo nguyên tắc, Kiều Ưu Ưu giống như một con búpbê vải không có tình cảm, việc anh phải đi chẳng liên quan gì tới cô khôngbằng. Bản thân cô rõ ràng là tức giận nhưng anh chẳng thèm dỗ dành gì, cả buổitối điện thoại chẳng vang lên một hồi chuông nào nữa.

“Ồ,trùng hợp quá.” Tả Khiên bất ngờ xuất hiện, anh kéo ghế ngồi xuống chỗ trốngbên cạnh, cười híp mắt nhìn Kiều Ưu ưu, cuối cùng mới liếc sang Trì Lâm, “Côngviệc ở bệnh viện bận lắm nhỉ?”

“Cũngbình thường, vẫn thế.” Trì Lâm lúng túng trả lời. Lúc nãy nghe Kiều Ưu Ưu nóivậy, nên bây giờ khi phải đối diện với Tả Khiên, cô lại cảm thấy hơi khó xử.

“Cóthời gian thì nên đi ra ngoài chơi, đừng có ở trong bệnh viện suốt như vậy.”

“Ừ, đợikhi nào rảnh rỗi đã.”

Kiều ƯuƯu nhìn Tả Khiên, cô đặt cái cốc rỗng “bing” về phía anh, âm thanh đã thu hútsự chú ý của Tả Khiên.

“Tảthiếu gia, tôi nhớ rằng tôi đã nói là đừng có nghĩ linh tinh, hai người khônghợp đâu mà.”

“Cô cóquản được không?” Tả Khiên hỏi lại, giọng nói hơi bức xúc.

“Tôiquản hết rồi!”

Nóixong, cô kéo Trì Lâm đang ngồi đối diện đứng lên đi ra ngoài. Trì Lâm khônggiằng co gì mà đi theo Kiều Ưu Ưu ra khỏi nhà hàng, để lại một mình Tả Khiêntức giận đến nỗi chỉ muốn đập bàn.

“Tảtiên sinh, cô Kiều nói rằng bàn này do anh thanh toán.”

TảKhiên nhìn tờ hóa đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, sự phẫn nộ ngày càng lớn,giật lấy tờ hóa đơn ném vào mặt người phục vụ, giơ chân đạp đổ cái ghế mà KiềuƯu Ưu vừa mới ngồi.