Năm kia, khi Trử Tụng nghỉ phép thì bọn họ kết hôn.Năm thứ hai do phải tiến hành thử nghiệm máy bay F20 nên anh đã bỏ lỡ mất kìnghỉ phép, anh nói sau đó sẽ được nghỉ bù nhưng cuối cùng lại không thực hiệnđược. Trong hai năm qua, Trử Tụng đã trở về Bắc Kinh rất nhiều lần nhưng anh ởnhà cũng chỉ có hai ngày là nhiều. Lần gặp mặt cuối cùng cũng đã là chuyện từnửa năm về trước.
Kiều ƯuƯu chưa bao giờ hối hận về chuyện kết hôn với Trử Tụng. Cô vốn là người khôngưa gò bó, cứ tưởng rằng kết hôn là một cái khóa, nhưng không ngờ đó lại là sựbắt đầu của một cuộc sống vô lo vô nghĩ khác.
Kiều ƯuƯu lười biếng nằm trên ghế xem báo, mái tóc chưa khô trải ra trên ghế. Cô quentay với lấy chiếc hộp ở cạnh ghế, ngón tay linh hoạt cậy nắp hộp nhưng một lúcsau vẫn không tìm được một viên sôcôla nào mà mình muốn. Kiều Ưu Ưu chợt nghĩra, nhanh chóng ngồi dậy nhấc chiếc hộp lên xem, buổi sáng còn đầy một hộp saobây giờ chỉ còn lại hai viên nằm trơ trọi ở góc hộp?
TrửTụng từ nhà tắm bước ra, chiếc áo tắm màu trắng ôm sát lấy đường nét cơ thểanh, cơ thể đẹp nhưng trong mắt Kiều Ưu Ưu lúc này thì anh lại không đáng giábằng một viên sôcôla. Cô vứt chiếc hộp xuống rồi nhảy dựng lên, xông tới trướcmặt anh hét lên: “Đê tiện! Anh dám ăn trộm sôcôla của em.”
“Trẻcon.” Trử Tụng phủ chiếc khăn tắm lên đầu cô rồi đi vòng qua cô, nằm nghiêngxuống giường.
Kiều ƯuƯu ném cái khăn đi, nhảy lên giường rồi ngồi lên người anh, hai tay bóp lấy cổanh, “đó là đồ của em, anh dựa vào đâu mà động vào?”
TrửTụng nhìn cô không chớp mắt, trong ánh sáng mờ, đôi mắt anh sáng lên, “của emcũng là của anh, anh có một nửa quyền lợi.”
“Nhưngcũng cần phải được sự đồng ý của em chứ.” Kiều Ưu Ưu vẫn không nhẹ tay hơn,người đàn ông này luôn ghét cô ăn sôcôla, giờ cả hộp lại bị anh ta ăn hết cả.
“Trảsôcôla lại cho em!”
TrửTụng lười biếng nắm lấy cằm của cô, “em nói xem trả thế nào bây giờ?”
Tay anhgiống như liều thuốc tê, làm cô trở nên tê liệt từ cằm trở xuống. Trong giâyphút đó, đầu cô bị anh ép sát mình, Trử Tụng hơi nhấc người hôn vào môi cô, “cókhông?”
Nụ hônlướt nhẹ qua, đây chính là đôi môi vừa xa lạ vừa thân thuộc đối với cô, cô mơhồ hỏi: “Cái gì?”
“Cóhương vị sôcôla không?”
“Tấtnhiên là không.”
“Vậynhư thế nào?” Trử Tụng dựa vào đầu giường, thả lỏng tay.
Kiều ƯuƯu cảm thấy nhột, nụ hôn lại khiến trái tim cô không an phận. Anh nhếch miệngcười, hơi hé môi, rõ ràng là đang quyến rũ cô. Có nhiều người mặc quần áo thìtử tế, cởi bỏ quần áo lại là lưu manh, nhưng Trử Tụng mặc quần áo đã là lưumanh, vậy khi cởi quần áo...?!
Kiều ƯuƯu bị nụ cười của anh làm cho mê hoặc, cơ thể cô cứng lại, chỉ mới có vài lầnnhưng đã khiến cô không thể nào quên.
Tất cảđều nằm trong dự đoán của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu tựa sát người vào, anh thuận thếôm chặt cô vào lòng, cắn nhẹ vào môi cô, hai hàm răng chạm vào nhau, lưỡi họcuốn lấy nhau, tình yêu và sự triền miên, một nụ hôn sâu nồng ấm.
“Ưm...”Kiều Ưu Ưu chống tay vào ngực anh, rời khỏi đôi môi anh, hai má hơi ửng hồng,giọng nói hạ thấp xuống, “không tìm thấy nữa rồi, ngày mai đền em hộp mới.”
TrửTụng kéo tay cô, hai chân kẹp lấy cô, lật người ép sát cô xuống, “vẫn chưa sâulắm, nếu sâu hơn thì sẽ có thể tìm thấy đấy.”
Tay anhcởi bỏ quần áo trên người cô, Kiều Ưu Ưu xấu hổ quá lấy tay che người lại thìbị anh chặn lại, tựa đầu vào ngực cô. Cô thích ăn sôcôla như vậy mà vẫn gầy thếnày, gầy tới mức chỉ cần dùng một tay là anh có thể ôm lấy cô, thậm chí chỉ cầnhơi dùng lực là có thể bẻ gẫy eo cô vậy.
“Á...ưm...” Toàn thân Kiều Ưu Ưu run lên, cả người ửng đỏ.
Đã quálâu rồi không gặp nhau nên anh gấp gáp muốn có cô, anh chậm rãi rút ra rồi lạimạnh mẽ tiến vào, mỗi lần tiến vào như vậy cả người cô lại cong lên.
Thỉnhcầu của cô, tiếng kêu của cô, đối với anh lại như chất kích thích, cơ thể nàythực khiến anh ngây ngất, không thể kiềm chế muốn có.
Cô kiệtsức nằm lăn trên giường, cổ họng khát khô, đến ngón tay cũng không muốn độngđậy. Cánh tay Trử Tụng vắt ngang eo cô, Kiều Ưu Ưu hơi động đậy liền bị anh ấnchặt xuống.
“Đừngđộng đậy, nếu em muốn sáng mai có thể đi làm được.”
“Nhưngem khát nước, Trử Tụng.”
Cô nhưđang nũng nịu, cũng vừa giống như cầu xin anh. Trử Tụng thở dài buông tay xuốnggiường. Kiều Ưu Ưu chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đút nước cho cô, từng ngụm từngngụm, xóa đi cơn khát trong cổ họng cô.
* * *
Một đêmmấy lần?!
Kiều ƯuƯu không nhớ rõ lắm, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thì toàn thân nhức mỏi, nửangười dưới nóng ran, bên tai thì ấm ấm nhột nhột, có giọng nói vẫn thì thầm ởbên tai cô.
“Anhlàm gì thế?” Kiều Ưu Ưu nhắm mắt nhăn mặt, cô lắc nhẹ vai để thoát khỏi cằm anhđang dựa trên vai cô.
“Đi làmà?”
Đi làm?Kiều Ưu Ưu đột nhiên mở to mắt, cô nhìn lên đồng hồ ở đầu giường, toàn thân nhưđược lắp tên lửa nhanh chóng bật dậy, không kịp mặc quần áo mà chạy thẳng vàonhà tắm. Cơ thể kiệt sức khiến cô phải tựa vào bức tường trong nhà tắm mới cóthể đỡ hơn một chút, một câu có thể miêu tả chính xác trạng thái của cô lúcnày, đó là làm “chuyện đó” quá sức.
Cô quấntrên người chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi nhà tắm, Trử Tụng đã ăn mặc chỉnh tềngồi trên ghế xem tin tức, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng điều chỉnh mànhình. Kiều Ưu Ưu chọn từ trong tủ quần áo một bộ váy liền màu ghi nhạt và mộtchiếc áo khoác màu da bò, ánh mắt lướt qua hàng giầy cao gót ở trên tường, cuốicùng dừng lại ở đôi giầy bệt màu đen. Cô sợ hôm nay chân mình yếu, nếu đi đôigiầy cao gót mười mấy phân có khi sẽ bị chứng sợ độ cao mất.
* * *
Cô giúpviệc mới sáng sớm đã chuẩn bị đồ ăn sáng rất bổ dưỡng. Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu đềukhông biết nấu ăn, cả đời họ còn chưa biết xuống bếp bao giờ.
Kiều ƯuƯu nhét nốt hai viên sôcôla cuối cùng vào miệng rồi vứt cái hộp vào thùng rác.
TrửTụng động nhẹ vào tay cô “đây!”
Kiều ƯuƯu quay đầu lại nhìn: “Gì vậy?”
“Đền emnày!”
Chiếchộp lớn vuông vắn, cũng khá nặng, Kiều Ưu Ưu không tin vào mắt mình, “đền em á?Anh mà tốt bụng vậy sao?” Tuy là nói như vậy nhưng cô vẫn bóc vỏ chiếc hộp ra,chiếc hộp Godiva dần lộ ra, đây cũng là loại sôcôla cô thích ăn nhất nhưng rấtkhó mua được ở trong nước. Trái tim Kiều Ưu Ưu lúc này như vừa bị đuôi một chúmèo quét qua.
“Tạianh ăn sôcôla của em nên em không cần phải nói cám ơn nữa nhé!”
TrửTụng cười nhẹ đi vào phòng, “không muốn đi làm muộn thì nhanh nhanh lên.”
Kiều ƯuƯu tiến tới chiếc xe của mình bỗng nhiên phát hiện không thấy chìa khóa xe đâunữa.
“Chìakhóa xe của em đâu?”
“Anhđưa em đi!”
Kiều ƯuƯu chìa tay ra, “trả chìa khóa lại cho em!”
“Ưu Ưu,anh đưa em đi làm.”
“TrửTụng, nếu anh nhàn rỗi quá không có việc gì làm thì về nhà chơi với mẹ đi, hoặcvề uống trà với mẹ chứ đừng có ở đây bám lấy em có được không? Em đi làm chứ cóphải ra chiến trường đâu.”
“Em khôngsợ muộn giờ à? Lên xe!” Trử Tụng không đợi cô thỏa hiệp mà trực tiếp kéo cônhét vào trong xe. Đối với cái người chỉ biết đến mình, người khác nói gì cũngkhông chịu nghe thì không thể nói quá nhiều với họ vì như vậy cũng vô dụng.
Chiếcxe lăn nhanh trên cầu vượt, Kiều Ưu Ưu nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Sángngày kia em có bận không?”
“Emđang ngủ.”
“Đicùng anh tới một nơi.”
“Emkhông rảnh.”
“Chỉcần một lát thôi.”
Kiều ƯuƯu quay đầu nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ “Em không có thời gian.”
“Đếnlúc đó sẽ có thôi.”
“TrửTụng, đến lúc nào anh mới hết ấu trĩ như vậy? Đều trưởng thành cả rồi chứ cóphải học sinh nữa đâu, anh có hiểu làm khó người khác là thế nào không?”
“Khinào em hết trẻ con thì lúc đó anh cũng không làm khó em nữa.”
Kiều ƯuƯu tức giận ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là chỉ khiến người khác tứcgiận! Không biết ai trẻ con hơn ai mới bị bắt vào bộ đội vì đánh nhau, may mắntrở thành lính không quân, vậy mà còn nghĩ mình giỏi lắm.
“Hứ,chẳng qua cũng chỉ là oai phong bước trên quảng trường Thiên An Môn, nằm gốithêu hoa, đẹp trai hơn người một tí thôi chứ có tài cán gì chứ? Có gì đâu màđắc ý vậy?” Khi Trử Tụng mới gia nhập quân ngũ, đội nghi thức tam quân đã chọnanh để xếp hàng đầu. Nhưng anh lại cảm thấy đó như một sự phủ nhận đối vớinhững tố chất quân sự mà anh có, là vết nhục trong cuộc đời, vậy nên anh đã từchối phục tùng quân lệnh, vì thế anh suýt chút nữa đã bị trừng phạt.
TrửTụng không nói gì mà chỉ rung nhẹ người. Kiều Ưu Ưu quay lại trừng mắt, “lại bịlàm sao thế?”
“Phảidương oai đắc chí chứ, em xem đã đủ chưa?”
...
TrửTụng hoàn toàn thắng lợi, cười đắc chí, khi Kiều Ưu Ưu xuống xe ở Đài Truyềnhình, anh vẫn còn cười không dứt. Kiều Ưu Ưu đi một đoạn thì nghe thấy anh gọilớn: “Tối nay anh tới đón em.”
“Khôngcần, anh cứ ở đó mà đắc chí đi, khi nào chưa hết đắc chí thì đừng có tới!” KiềuƯu Ưu vuốt tóc, anh bảo ai trẻ con chứ, có anh mới là trẻ con tới mức hết thuốcchữa.