Kiều ƯuƯu mắt nhắm mắt mở nhìn bộ quân phục màu xanh lam ở bên ngoài, cô nhìn quanhrồi bất đắc dĩ đi ra mở cửa, kèm theo một nụ cười ra vẻ thục nữ hiền dịu.
Đây đãlà người thứ ba gõ cửa nhà cô trong buổi sáng hôm nay rồi, đúng là quá kì quặc,bình thường chẳng phải mọi người đều bận rộn tới mức nếu như Tổ quốc không cóhọ thì sẽ không giữ được an ninh ư, sao hôm nay ai cũng rảnh rỗi chạy tới đâyvậy?
Ngườiđầu tiên tới cũng là trung tá giống như Trử Tụng, vừa mở cửa ra đã cười và gọicô là em dâu, “Trử Tụng đâu?”
“TrửTụng vẫn chưa dậy, anh vào chơi một lát nhé!”
Kiều ƯuƯu tự thấy bản thân mình cư xử cũng không đến nỗi nào, mỉm cười phải phép nhưngngười đó lại vui vẻ nói, “Ồ, để anh ấy ngủ đi.” Sau đó đi mất.
Chưatới mười phút sau, lại có một người tới, mở miệng ra là gọi chị dâu, nhờ cô gửilời tới Trử Tụng là chiều nay đến văn phòng sư đoàn một chuyến. Việc này khôngphải nên trực tiếp nói với Trử Tụng sao? Chuyển lời… không cẩn thận lắm nhỉ?
Bây giờlại là người thứ ba, cô chẳng qua cũng chỉ là một phát thanh viên thôi mà, cóphải là minh tinh gì đâu, có đến mức phải có nhiều người tới với đủ lí do đểnhìn cô không?
Tuyvậy, nghĩ chỉ là nghĩ, đây đều là những người đồng chí của Trử Tụng, dù thế nàocũng phải giữ thể diện cho Trử Tụng mới được.
“Em dâuphải không? Ha ha, Trử Tụng đâu?”
“Anh ấyvẫn chưa dậy.”
Ngườiđó chau mày, “Mặt trời lên cao thế rồi mà vẫn chưa dậy sao!” Nói xong bước vòngqua Kiều Ưu Ưu đi vào nhà, tiến thẳng vào phòng ngủ, miệng không ngừng gọi tênTrử Tụng.
Kiều ƯuƯu nhìn lên cửa sổ, tuyết rơi một đêm rồi, mặt trời ở đâu ra?
Lưu NhịLăng hớn hở bước vào, nghĩ tới cái bọn vô dụng khi nãy là thấy tức, hiếu kỳmuốn gặp vợ người ta thì gõ cửa nhưng chẳng dám bước vào, vừa vào đã thấy hớnhở chạy ra, còn sung sướng cái nỗi gì. Anh cứ đi vào, ai làm gì được.
“Này,cháu nội, dậy đi!”
TrửTụng nằm trên giường không động đậy, Lưu Nhị Lăng trực tiếp nhấc chân lên đáanh. Kết quả là Trử Tụng tức lên, nhảy từ trên giường xuống đánh trả lại, dứtkhoát nhanh chóng ép Lưu Nhị Lăng ngã xuống đất.
TrửTụng nháy mắt nhìn Kiều Ưu Ưu đang đứng ở cửa, “Cháu nội, vẫn chưa đến tết màđã tới lạy bà nội rồi à, sớm quá đấy.”
Kiều ƯuƯu vốn vừa mới bị dọa cho một vố, nhưng phản ứng cũng rất nhạy bén, cô phối hợpnhịp nhàng với Trử Tụng cười nói: “Đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm, đừng quỳ mãithế.”
“Toẹt!”
Lưu NhịLăng vừa bước ra cửa thì nhổ mạnh một bãi nước miếng, đúng là một cặp vợ chồngnhà cướp! Lần này anh đúng là thua thê thảm rồi. Lưu Nhị Lăng trước khi lên lầuđã mạnh miệng tuyên bố rằng sẽ khiến Kiều Ưu Ưu gọi anh ta một tiếng anh hai.Kết quả “anh hai” thì chẳng thấy đâu, lại trở thành cháu nội nhà người ta.
“Tôithèm vào!”
“Trungtá Lưu, có chuyện gì vậy?”
“Cậucút xa khỏi tôi ngay.”
TriệuKha cười hì hì giúp anh ta nguôi giận, “Đừng nóng, tôi đi rồi thì làm sao mànghe được anh kể chuyện.”
Lưu NhịLăng dừng bước, quay đầu hỏi anh ta: “Muốn nghe? Gọi tôi là ông nội trước đi.”
TriệuKha buông anh ta ra, chỉnh lại bộ quân phục của mình, “Gọi anh là bà Lưu nghecòn được!”
* * *
TrửTụng tắm xong từ nhà vệ sinh bước ra, Kiều Ưu Ưu đang ngồi trên đệm cắt hoa quảhỏi: “Bọn anh ở đây toàn những người thế nào vậy? Mới sáng sớm đã không ngừngnghỉ, từng người một tới gõ cửa.”
“Mỗingày em đều lượn lờ trên ti vi, người ta thì chưa được gặp người thật, em cònkhông muốn cho người ta tới xem một chút sao?”
Kiều ƯuƯu lấy một miếng cam lớn nhét vào miệng Trử Tụng, “Có anh mới lượn lờ trên tivi mỗi ngày ấy!”
TrửTụng liếm miệng, vừa nhai vừa nói: “Anh lại nghĩ rằng, ai mà muốn chứ.”
“Cóngười muốn đấy.”
“Ai?”
TrửTụng nheo mày: “Thế giới động vật à?”
“Ôichàng trai, cậu thật thông minh.” Kiều Ưu Ưu vui vẻ vỗ vào mặt anh, nhân tiệnquẹt hết nước hoa quả dính trên tay mình lên mặt anh.
“Hứ, emđúng là đồ nhỏ mọn.”
Điệnthoại của Kiều Ưu Ưu vang lên ở một góc nào đó trong phòng, Kiều Ưu Ưu bò từdưới đất lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, một lúc lâu sau cô mới tìm thấy nóở dưới ghế sofa.
“Alô,xin chào, tôi là Kiều Ưu Ưu.”
“Ưu Ưu,tôi là Hàn Thiếu Khanh.”
Kiều ƯuƯu nghe xong cái tên này thì nhíu mày lại, “Có chuyện gì sao?”
“Nghenói cô được nghỉ phép, có thể nể mặt và cho tôi một cơ hội mời cô đi ăn để xinlỗi không?”
“Xinlỗi ư?” Kiều Ưu Ưu nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra chuyện anh ta từng nói muốn mờicô đi ăn cơm để xin cô thứ lỗi. Nhưng đó đều là những chuyện vớ vẩn từ mấy trămnăm trước rồi, cô hoàn toàn không thèm nghĩ tới, may mà có người vẫn còn nhớ.
“Thậtngại quá, tôi hiện giờ không ở Bắc Kinh, để lúc khác nhé!”
Kiều ƯuƯu vừa mới tắt điện thoại thì Trử Tụng dứng dậy đi ra ngoài. Cô đang muốn xin ýkiến anh xem bữa trưa nay ăn gì.
“Hứ,anh đi mà hít gió trời từ bốn phía!” Kiều Ưu Ưu giơ con dao lên rồi văng xuống,“chát” một quả cam được bổ ra làm đôi đi kèm với âm thanh đó.
* * *
TrửTụng đi ra ban công nhận điện thoại, Kiều Ưu Ưu rón rén tiến lại gần, định thămdò xem anh nói gì, nhưng anh trả lời lại hoàn toàn chẳng có tí manh mối nào.
“Ừ,biết rồi, để chú ý xem. Ừ, được rồi.”
Ừ ừ àà, chẳng có chút thông tin nào. Không biết là đang gọi cho ai?
TrửTụng cúp máy, quay đầu lại nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đang dỏng tai lên nghe và đứngcách đó không xa. Kiều Ưu Ưu hắng giọng: “Đang lén lút nói chuyện điện thoạivới ai vậy?”
“Cuộcđiện thoại lén lút thì sao có thể cho em biết là gọi cho ai được?”
Kiều ƯuƯu giơ nắm đấm lên, đấm vào cái bóng của anh từ đằng xa.
TrửTụng rót cho mình một cốc nước rồi uống hết trong một hơi. Trử Tư nói người đólà Hàn Thiếu Khanh, rất thân với Tần Niệm. Trử Tụng ấn nhẹ vào miệng cốc, tronglòng anh có quá nhiều điều không chắc chắn. Ưu Ưu, em vẫn còn có thể yêu mộtngười khác nữa không? Giống như trước đây, anh luôn ở bên cạnh em, nhưng lạichưa từng là người ở trong trái tim em.
TrửTụng càng không nói gì thì Kiều Ưu Ưu lại càng tò mò không biết là ai gọi điệnthoại tới. Nhân lúc anh đang đứng ngẩn người trong nhà bếp, cô rón rén chạy ratrước ghế sofa nhặt cái điện thoại lên và mở ra xem nhật kí cuộc gọi.
Hóa ralại là Trử Tư! Gọi điện cho em mình mà còn phải giấu giấu giếm giếm ư?
“Hứ.”
“ƯuƯu.”
Kiều ƯuƯu căng thẳng quá, vội vàng ném cái điện thoại đi và ngồi xuống, giả vờ nhưđang ngồi xem tạp chí, “Hả? Sao thế?”
TrửTụng đi lại gần, quỳ xuống phía đối diện cô, “Tặng cho em một người tuyết nhé.”
“Mới lạnhỉ, hay là anh tặng luôn cho em một đống tuyết đi?”
“Mặcquần áo vào.”
Trử Tụngném cái áo khoác lông vũ dày vào người cô, Kiều Ưu Ưu không tránh nhưng cô vùiđầu xuống dưới áo, tiếp tục nói: “Em không đi.”
“Hômqua chẳng phải em vừa mới đồng ý rằng sẽ nặn người tuyết cho Nhiễm Nhiễm sao?”
“Đó làanh đồng ý đấy chứ.”
“Đóchẳng phải là vì em sao?”
Việcnặn người tuyết quả thực là do cô tự hứa với Nhiễm Nhiễm, cho dù cô không giữuy tín thế nào đi chăng nữa thì đối với một cô bé năm tuổi cô hoàn toàn khôngthể nói lời mà không giữ lấy lời.
* * *
TrửTụng đưa vợ ra sân tập thể nặn người tuyết. Chiêu quảng cáo này vừa mới tung rathì nhất định sẽ có nhiều người tới xem. Người đông sức nhiều sẽ có rất nhiềungười tuyết được nặn lên, người tuyết lớn nhất cao tới hơn hai mét. Điều nàylàm Nhiễm Nhiễm vui sướng tột độ, đội mũ len chạy tung tăng trên mặt đất phủđầy tuyết.
Lại còncó người lấy tuyết đắp thành một chiếc máy bay, Triệu Kha đắc ý khoe khoang đólà chiếc J-10 của anh, kết quả là bị một đám người miệt thị nói: “Vậy thì cậulái nó lên trời đi!”
Trưởngđoàn Cao ngậm điếu thuốc nhìn Nhiễm Nhiễm đang vui vẻ chạy nhảy trên nền tuyếttrắng, anh cảm thấy rất mãn nguyện. Bởi anh luôn lo lắng chuyện mình ly hôn sẽgây ảnh hưởng không tốt tới tâm hồn của con gái mình.
“Hômqua Nhiễm Nhiễm luôn miệng kể cô Kiều Ưu Ưu thế này thế kia, tôi còn nghĩ mãikhông biết ai là Kiều Ưu Ưu mà lại khiến cho Nhiễm Nhiễm nhớ mãi như vậy? Hóara lại là vợ cậu. Thực sự không thể nhận ra, sức hút của tên tiểu tử như cậucũng không nhỏ nhỉ, Kiều Ưu Ưu lại là vợ của cậu!?”
TrửTụng trong lòng vô cùng đắc ý nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn, anh trả lời với một vẻmặt không nhất trí lắm, “Sức hút gì đâu chứ, chỉ là cưới một người vợ thôi mà.”
Trưởngđoàn Cao nghe vậy thấy khó chịu quá bèn cởi ngay giầy ra ném vào mặt anh.
“Mộtngười vợ ưu tú như vậy mà còn không biết đường mà giữ. Tay cậu có phải là do ƯuƯu cắn không?”
TrửTụng nhìn vết băng dính trên tay, “Thương cho roi cho vọt mà, cắn càng sâu thìyêu càng nhiều.”
“Áichà, thực sự là đau chết người. Nghe nói hôm nay mấy người đã cho Lưu Nhị Lăngmột bài học. Được lắm, khiến anh ta tức quá, gặp ai là cắn nấy như kiểu chódại.”
“Anh tangày nào cũng điên như chó dại vậy… Ôi dào!”
Lời củaanh vừa dứt thì anh liền bị người ta đẩy xuống hố tuyết, Lưu Nhị Lăng cười thâmhiểm và dùng hết sức nhấn anh xuống, những người khác cũng vây lại xung quanhnhư đã bàn bạc từ trước.
“Huynhđệ à, có thù báo thù có oán báo oán, cơ hội chỉ có một lần nên không thể đánhmất được vì sẽ chẳng có lần sau!”
TrửTụng đúng là đã gây nên sự phẫn nộ chung rồi. Kết hôn đã hai năm rồi mà cũngkhông nói với bọn họ Kiều Ưu Ưu là vợ của anh ta. Đúng là keo kiệt! Cần phảitrừng phạt! Bọn họ ném cái xẻng đi, mười mấy người đều vây lại chôn Trử Tụngthật sâu vào trong tuyết.
Kiều ƯuƯu vốn vẫn đang vui vẻ, nhưng nhìn đống tuyết ngày một nhiều, cô lại bắt đầu lolắng, sao mấy cái người lính này lại như quái vật vậy, đùa cũng chẳng có mức độgì, cái cách chôn này không khiến người ta ngạt thở mà chết thì cũng khiến lạnhchết.
Cô cònchưa kịp mở miệng thì Nhiễm Nhiễm đã xông vào, bàn tay bé nhỏ kéo lấy áo bọn họrồi hét lớn: “Đồ xấu xa, mấy người đều là đồ xấu xa, không được bắt nạt chúTrử.”
“Bọnchú chỉ đang đùa thôi mà.” Triệu Kha an ủi nói.
Hai mácủa Nhiễm Nhiễm đỏ ửng như quả táo chín, dáng vẻ tức giận cực kì đáng yêu, “Thếcũng không được! Mấy người đều là kẻ xấu!”
“Mấy kẻxấu kia, mau thả người ra đi, khiến cho con gái tôi không vui thì tôi sẽ tìmmấy người để tính sổ đấy!” Trưởng đoàn Cao chống tay lên eo nói một cách uynghiêm.
“Bốcũng là kẻ xấu, ghét mấy người!”
Trườngđoàn Cao bị con gái nói ghét chỉ vì một người chẳng hề liên quan, điều nàykhiến ông tức chết. Ông đương nhiên không dám vì tức giận mà kêu bọn họ xử líTrử Tụng “nghiêm khắc” như vậy sẽ khiến Nhiễm Nhiễm càng ghét ông. Những ngườikhác cũng không muốn động tới công chúa nhỏ, vội vàng kéo Trử Tụng lên. Nhưngcàng kéo thì lại càng thấy có gì đó là lạ, sao lại không có động tĩnh gì thếnày? Không lẽ là bị đông cứng lại rồi?
“TrửTụng? Này?” Lưu Nhị Lăng nhìn Trử Tụng đang nằm bất động dưới đất, đập nhẹ vàolưng Trử Tụng đề phòng anh giả bộ, nhưng cái người đó hình như đã cứng đơ lại,không nhúc nhích gì.
Kiều ƯuƯu nóng lòng đứng ở bên ngoài, Lưu Nhị Lăng vẫy tay gọi cô vào, ra dấu tay bảocô không lên tiếng. Sau đó, Kiều Ưu Ưu luôn cảm thấy hối hận không biết lúc đótại sao mình lại hồ đồ tới vậy? Nếu cô nói một câu hoặc vỗ vào người Trử Tụng,nhất định anh sẽ không bị nhấn xuống dưới tuyết một cách đáng xấu hổ như vậy,quá là mất mặt!
Lưu NhịLăng cũng là muốn trả thù, bảo Kiều Ưu Ưu ngồi chắn trước mặt anh ta, còn bảnthân mình lại làm bộ tiếp tục hét to tên Trử Tụng. Anh ta biết Trử Tụng đang cóâm mưu gì, chỉ một tẹo tuyết như thế này mà đã có thể khiến anh đông cứng?Những người khác tin nhưng anh ta không tin, năm đó bọn họ cùng bị kẹt ở dướituyết dày một mét hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chạy nhảy hớn hở trở về!
Quảnhiên, cái người đó bất ngờ nhảy lên từ trong tuyết, cả mặt đầy tuyết, mắt vẫnchưa mở ra đã kéo Kiều Ưu Ưu nhấn xuống dưới tuyết. Kiều Ưu Ưu sợ tới nỗi timsắp nhảy cả ra ngoài, cô nằm ở dưới tuyết đờ đẫn không dám tin mình lại bịchính chồng mình đánh ngã trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Mọingười xung quanh muốn cười nhưng không dám cười, không dám đứng đó nữa, vai runlên và ai về nhà nấy.
Lưu NhịLăng còn không sợ chết mà nói: “Em dâu, Trử Tụng thích đùa, em cũng biết mà,đừng giận nhé. Hay là trưa nay tới nhà anh ăn bánh chẻo đi?”
Lại làbánh chẻo, chẻo cái đầu anh ta!
“Cút!”
“Được,anh cút ngay đây.” Lưu Nhị Lăng cười đắc ý.
“ƯuƯu…” Trử Tụng tự biết mình sai, trong giọng nói có sự xin lỗi, ấm ức, bất lựcthậm chí là cả đau lòng.
Kiều ƯuƯu nghiến răng bò lên: “Anh cũng cút đi!”
TrửTụng chạy vội theo sau, sầu não giải thích: “Anh quả thực không biết là em ởbên cạnh, mẹ kiếp hắn ta quá hiểm.”
Ở dướimặt đất hình như có rất nhiều Trử Tụng nhỏ, Kiều Ưu Ưu vừa đi vừa giẫm mạnhchân. Ngay đến Nhiễm Nhiễm cũng đang cười, cô mới mất mặt làm sao.
Vìchuyện này mà đã ba ngày rồi mà Kiều Ưu Ưu vẫn sưng xỉa mặt mày lên với TrửTụng, Trử Tụng ăn năn cúi đầu chạy theo Kiều Ưu Ưu, nịnh nọt hết lời, nói đinói lại rằng nhất định sẽ trả thù giúp cô, khiến cho Lưu Nhị Lăng sống khôngđược mà chết cũng chẳng xong.