Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh - Phần 2

Chương 31: Vận động buổi sáng




"Ồn ào quá mới sáng sớm mà em làm gì la lớn vậy?"

Người nào đó giả ngu ôm lấy Lãnh Tĩnh vào người, mặt Lãnh Tĩnh lúc này so với trái cà chua chắc họ hàng với nó rồi đấy.

"Biến thái, sao anh ở trên giường tôi?" Nhanh chóng nhìn xuống thấy quần áo vẫn còn trên người xem ra hắn vẫn chưa làm gì cô.

"Gì mà giường của em? Phòng này thuộc căn nhà của anh nên nó cũng là của anh, anh có quyền ở mà"

"Anh.... ngang ngược"

"Sớm muộn gì thì chúng ta cũng ngủ chung thôi em cứ tập làm quen đi chẳng có gì phải ngại cả"

"Đừng có mơ, đi ra ngoài cho tôi!!"

"Bảo bối em nỗi giận cũng thật đáng yêu"

"Đồ điên" cô định rời giường thì bị hắn níu lại kéo vào lòng hôn khẽ lên môi cô khẽ thì thầm.

"Rõ ràng rất quan tâm anh mà còn định lạnh lùng với anh đến bao giờ đây?"

"Quan tâm anh? Tôi mới là không thèm cái tên biến thái nhà anh " đẩy mạnh hắn ra.

"Vậy đêm qua ai đắp chăn cho anh vậy nhỉ?" Gương mặt hắn ngây ngô hỏi.

"Tôi vô tình đi xuống uống nước thấy anh ngủ co rúc nên mở lòng từ bi mà đắp hộ anh thôi chứ anh đừng có mà ảo tưởng"

Nói rồi Lãnh Tĩnh đi thẳng vào trong phòng tắm mà quên rằng mình không mang theo quần áo, sau khi thấy cô vào phòng tắm Dương Thế Bảo cũng rời phòng cô.

Trở về phòn mình vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị để đến bệnh viện xem ra phải để cô ở nhà một mình rồi hắn thật sự không yên tâm tí nào hắn ước có thể biến cô nhỏ bé lại mà mang đi khắp nơi.

Sau khi chuẩn bị xong định lên phòng gọi Lãnh Tĩnh để đưa cô đi ăn nhìn lại lên đồng hồ cũng gần muộn rồi nhưng không sao dù gì hôm nay bệnh viện cũng không có ai đến sớm cũng chẳng có làm gì.

Mở cửa phòng của Lãnh Tĩnh, lúc này Lãnh Tĩnh mới nhận ra mình không có mang theo quần áo,chết rồi.... hắn đã đi chưa nhỉ?

Hé cửa ra chẳng thấy ai cô thở phào nhẹ nhõm lén la lén lúc quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, ôi mẹ ôi khăn tắm này sao mà ngắn thế không biết chiều dài và chiều rộng của nó không đủ che cả thân hình của cô.

Đôi gò bồng trắn mịn của cô nhấp nhô theo từng nhịp thở, nếu mà hắn xuất hiện lúc này chắc cô đào hố mà trốn mất đồng thời lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của cô và cặp chân dài mảnh khảnh trắng noãn gần như lộ ra toàn bộ.

Lúc này hắn cũng vừa đẩy cửa đi vào tình hình lúc này khiến hắn ngưng động vài giây đôi mắt trực tiếp gián lên thân thể kiều diễm trước mặt mình.

Lãnh Tĩnh như hóa đá, ôi không... không ổn rồi Dương Thế Bảo nhìn dáng vẻ cực quyến rũ lòng người, khiến hắn muốn hung hăng ăn cô.

"Anh... anh... ra ngoài ngay!!!"

"Em cứ thay đi, có gì phải ngại cơ thể em có chổ nào mà anh chưa nhìn qua"

"Đồ biến thái, ra ngoài cho tôi!!"

Hắn không những không đi ra ngoài mà còn bước lại gần cô dồn cô đến gần bên giường cô lùi một bước hắn tiến một bước cứ thể Lãnh Tĩnh bị dồn đến chiếc giường.

Không để ý nên cô ngã về phía sau do mất đà nên cô vô tình nắm lấy cổ áo hắn định giữ thăng bằng nào ngờ hắn cũng không phản ứng kịp nên cả hai cùng ngã xuống giường.

Môi hắn chạm môi cô, Lãnh Tĩnh trợn tròn mắt ngọn lửa như châm bừng Dương Thể Bảo vốn định dọa cô nào ngờ xảy ra tình huống này khiến hắn không kìm chế được.

Ham muốn hiện lên rõ ràng trong đôi mắt Dương Thế Bảo, bàn tay hắn cũng không an phận đã chạy tới bắp đùi của cô mặt dù mới tắm xong nhưng trong người cô có cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt càng ngày càng nóng.

Môi và lưỡi của hai người ngày càng quấn chặc nhau Lãnh Tĩnh không hiểu sao cảm giác này cô lại muốn hắn hôn nhiều hơn nữa cái gì vậy nè? Sao cô lại có suy nghĩ này chứ.

Rời môi cô hắn ngắm nhìn bộ ngực như ẩn như hiện của cô, chậm rãi cúi đầu, rồi vội vàng ngậm chặt, mút thật mạnh.

"A..." tiếng ngâm khẽ của Lãnh Tĩnh làm sợi giây lý trí của hắn lập tức đứt.

Lãnh Tĩnh cảm nhận được thân thể khó chịu mang tới cảm giác khác thường, chân mày nhăn lại, khẽ rên thành tiếng. Cô nằm phía dưới người hắn đã hóa thành một dòng nước mùa xuân, không hề có hơi sức để phản kháng.