Em Là Điều Bất Ngờ

Chương 46: Thời gian sẽ trả lời tất cả




Suốt nửa năm qua, Chu Minh Lãng luôn cho người tìm kiếm tung tích của Mộc Miên. Nhưng kết quả trả về đều là con số không.

Chu Minh Lãng đều luôn cười tự giễu chính mình, một lần rồi một lần nữa đều giuộc mất cô ra khỏi tay mình.

Anh cũng biết rõ là cô đã tự phong tỏa tin tức về mình nên anh mới không tìm được. Cô chính là đang muốn chạy trốn khỏi anh, khỏi nơi đau buồn này.

Nhưng Chu Minh Lãng quyết sẽ không buông tay, bằng mọi giá anh sẽ đem cô quay trở về bởi vì anh yêu cô, thật sự rất yêu.

“ Tôi vừa gửi cho cậu mấy bức ảnh, điều tra xem những bức ảnh đó được chụp ở đâu ” anh vừa mới gửi hình của Mộc Miên qua cho thư ký Ninh.

Có bức ảnh này chắc chắn sẽ dễ điều tra hơn, chỉ cần biết cảnh vật cô chụp là ở đâu thì anh sẽ tức tốc đi tìm ngay.

“ Vâng thưa sếp”

Thư ký Ninh nhìn mấy tấm hình mà sếp mới gửi qua mà anh lắc đầu ngao ngán, đã nửa năm rồi không có chút tung tích nào hết. Vậy mà sếp vẫn không chịu bỏ cuộc. Sao hai người họ lại thích vờn nhau như vậy chứ.

“ Sếp, điều tra được rồi ạ” sau khoảng 2 tiếng điều tra thì cũng đã có kết quả.

“ Cô ấy đang ở đâu? ” Chu Minh Lãng nghe được đã có kết quả liền vui mừng.

“ Tấm hình mà sếp kêu tôi điều tra là một cảnh thiên nhiên nằm ở Làng cổ Shirakawago Nhật Bản ạ, nhưng mà vị trí chính xác của cô Mộc thì tôi không điều tra được ”

Mộc Miên đã chặn mọi thông tin liên quan đến cô hết rồi, có tìm kiếm cũng đều như bằng không.

Được rồi, chuẩn bị máy bay đi. Nửa tiếng nửa chúng ta đi nhật bản ”

Chu Minh Lãng nhanh chóng sắp xếp hết công việc lại, tạm gác qua một bên. Anh phải đi tìm cô, cho dù tia hi vọng là nhỏ nhoi thì anh cũng phải tìm. Anh còn chưa giải thích cho cô nghe nữa.



Hành lý anh không mang theo nhiều, chỉ có vài bộ đồ do thư ký Ninh tự chuẩn bị cho cả hai người. Cũng không biết sẽ đi bao lâu, có thiếu gì thì cứ đi mua luôn cho tiện.

Ngồi trên máy bay tư nhân mà Chu Minh Lãng thấp thỏm không thôi. Anh sợ anh sẽ không tìm được cô, dù sao ngôi làng đó cũng không nhỏ. Muốn tìm kiếm hết mọi ngóc ngách cũng mất vài ngày. Càng sợ thêm là cô đã rời khỏi nơi đó, dù sao lúc trước ông Mộc cũng đã nói là cô đi du lịch nên việc di chuyển đến nơi khác là hết sức bình thường.

Nhưng cho dù như vậy anh vẫn muốn tìm, tìm cho đến khi nào cô xuất hiện mới thôi.

Khi cả hai người đến nơi thì trời đã tối, cũng may ở ngôi làng này thường có khách du lịch ghé tham quan nên có phòng trọ. Không bằng ở thành phố khi ở khách sạn nhưng nơi đây lại đầy đủ tiện nghi, mọi người ở đây cũng rất thân thiện.

Nghỉ ngơi một đêm thì sáng hôm sau, cả Chu Minh Lãng và thư ký Ninh đều chia ra để tìm người. Trên tay mỗi người đều có bức ảnh của Mộc Miên đi tới đâu thì hỏi thăm đến đó, còn không quên vào hỏi thăm mấy nơi nhà trọ cho thuê phòng.

Nhưng mọi người ai nấy đều lắc đầu không biết, dẫu sau nơi đây cũng thường xuyên có nhiều người ra vào. Đều là người với người không thể nào nhớ mặc nổi.

Việc tìm kiếm cũng bị gián đoạn khi công ty có việc gặp cần Chu Minh Lãng giải quyết. Anh đành phải mở cuộc họp online trên laptop của mình.

Cũng may là nơi anh thuê phòng có một phòng họp hội nhỏ thường giành cho người dân ở làng họp hội khi có việc. Bà chủ thấy anh có việc gấp lại còn cần sự yên tĩnh nên đã cho anh mượn dùng tạm một lát.

Đúng lúc vừa họp xong thì bà chủ mở cửa đi vào đem một ly cà phê nóng cho Chu Minh Lãng.

Bà chủ nơi đây cũng đã có tuổi, bà cùng chồng đã sinh sống hơn nửa đời người ở đây cùng nhau kinh doanh phòng trọ này. Ngày ngày nhìn thấy nhiều người ra vào cũng có chút vui vẻ, rộn ràng.

“ Cảm ơn bà ” Chu Minh Lãng nhận ly cà phê nóng từ tay từ.

Vì đang là mùa đông nên thời tiết ở đây rất lạnh, hầu như mọi thức ăn nước uống của mọi người đều được chế biến nóng để có thể giữ ấm được cơ thể.

“ Hình như con đến đây tìm người phải không? ”

Bà để ý thấy anh cứ chạy đôn chạy đáo dò hỏi mấy người ở đây miết.

“ Vâng ạ, con đang tìm bạn gái của mình ” Chu Minh Lãng thở dài.



“ Có hình không có thể ta sẽ biết đấy ” tuy là bà đã lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt.

‘Đây ạ ” Chu Minh Lãng lấy trong bóp ra một tấm hình mà hai người chụp chung.

Nhớ tới lúc chụp tấm hình này hình như là cô rặn ép mãi anh mới chịu chụp. Cô trong ảnh cười rất tươi.

“ Cô bé này... hmmm. Mấy hôm trước hình như có ghé đây ” bà nhớ cô đi cùng với mấy người bạn nữa.

“ Thật ạ!"

‘ Vậy bây giờ cô ấy còn ở đây không ạ? ” anh đã ở đây mấy ngày rồi nhưng vẫn không gặp cô.

“ Trước khi cháu đến là con bé đã trả phòng rồi ” bà thở dài đưa tấm ảnh trả lại.

“ Bà có biết cô ấy đi đâu không? ” Chu Minh Lãng gấp gáp hỏi.

“ Ta cũng không biết ” bà lắc đầu.

Dù gì cũng là khách hàng bà cũng không thể hỏi rằng người ta muốn đi đâu được.

“ Bà chỉ biết có nhiêu đó thôi, xin lỗi cháu nha” bà cũng quay qua an ủi anh.

Không sao ạ, thông tin của bà cũng giúp cháu phần nào rồi ạ” mặc dù nó tiếp tục bị đứt quãng.

“ Chắc là hai đứa đang có chuyện gì đó nhưng bà là người từng trải bà biết cảm giác của con lúc này. Nhưng nếu như con thật sự yêu một người thì nên cho họ thời gian bình tâm suy nghĩ lại đã. Nếu thật sự có duyện ắt sẽ gặp lại. ”

Bà nói rồi vỗ vỗ vai anh, sau đó liền đi ra ngoài đóng cửa lại cho anh được ở một mình để suy nghĩ.