Em Là Điều Bất Ngờ

Chương 32: Hối hận




Chu Minh Lãng gọi mãi không được cũng liền nôn nóng.

“ Thư ký Ninh, điều tra Mộc Miên đang ở đâu cho tôi”

Đã 9h tối nhưng Chu Minh Lãng vẫn chưa tan làm, kéo theo thư ký Ninh theo luôn.

Sau 10 phút điều tra thì cũng có tung tích.

“ Tổng giám đốc, cô Mộc đang ở quán bar gần đường XXX ạ

Báo cáo kết quả mà thư ký Ninh hồi hộp không thôi.

Thầm nghĩ trong lòng, cô Mộc cũng chịu chơi thiệt.

“ Được rồi, cậu tan làm đi '

Chu Minh Lãng đứng dậy, cầm áo khoác rời đi. Một thân một mình lái xe đến quán bar tìm Mộc Miên.

Chỉ vừa mới bước vào tiếng nhạc ở đây đã làm Chu Minh Lãng nhức hết cả đầu, còn có mấy cô gái lại bắt chuyện.

Anh đẹp trai anh đi một mình hả, có cần....

Cô gái đó còn chưa nói hết thì Chu Minh Lãng đã đi đến chỗ khác.

Khi nãy anh chỉ lo nhìn kiếm chỗ Mộc Miên đang ngồi chứ còn cô gái kia nói gì anh cũng không thèm nghe đến.

Đi lại chỗ Mộc Miên thì chỉ thấy có cô và bạn của cô ngồi cùng nhau, nhưng sau đó lại có người đàn ông khác đi lại ngồi kế Mộc Miên.

“ Em gái, uống với anh một ly đi ” anh ta đã để ý Mộc Miên từ lúc cô bước vào đây rồi.

“ Aaa anh làm gì vậy hả? ” anh ta bất ngờ khi bị người khác tấn công.

“ Tôi mới là người hỏi anh? ”

“ Anh là ai mà xía vô chuyện của tôi?"

Thấy có người cản trở việc tốt của mình anh ta bắt đầu nổi cáu.

“ Tôi là ai! Hừ tôi là bạn trai cô ấy” Chu Minh Lãng vừa nói vừa bắt lấy cánh tay của anh ta bẻ ngược ra đằng sau.

Sau đó đá anh ta một cái, anh ta sợ sệt cũng chạy đi mất.

Còn Mộc Miên đã nằm dật dựa trên ghế do uống quá nhiều, chỉ có Na Na bên cạnh là còn tỉnh táo.



Khi thấy Chu Minh Lãng xuất hiện ở đây cô cũng giật mình.

Không lẽ anh ta tìm tới đây để trả thù Miên Miên.

“ Anh tính làm gì? ” Na Na thấy Chu Minh Lãng có ý đem bạn cô đi liền chặn lại.

"

Cô ấy xỉn rồi, tôi đưa hai người về"

Chu Minh Lãng nói xong cúi người bế Mộc Miên lên, Na Na nghe vậy cũng chạy theo sau.

Chu Minh Lãng đã nhờ người lái chiếc xe mà Mộc Miên chạy tới để họ lái về nhà cô, còn cô và Na Na thì ngồi xe anh về.

"

'Cảm ơn anh đã đưa tôi về ” Na Na bước xuống xe không quên ngoái đầu lại cảm ơn một tiếng.

Cô cũng nói thêm.

“ Chuyện trước đây có thể Mộc Miên có chút bốc đồng nên đã đắc tội anh,

nhưng thích anh là cậu ấy thật lòng. Hi vọng anh sẽ không làm khó bạn của tôi

“ Tôi biết rồi ” Chu Minh Lãng gật đầu xem như đã hiểu.

“ Vậy tôi xin phép, anh đưa cậu ấy về cẩn thận ” Na Na tạm biệt anh rồi đi vào nhà.

Chu Minh Lãng không đưa Mộc Miên về Mộc gia mà đưa cô về nhà riêng của anh.

Anh cởi giày của cô ra để ngay ngắn lên kệ rồi bế cô vào phòng ngủ của mình cho cô nằm xuống.

Sau đó đi pha ly nước chanh cho cô uống giã rượu.

"Um um"

Mộc Miên thấy cơ thể mình như được ai đụng vào liền cảm thấy ngứa ngáy.

“ Ngoan, uống một chút đi ” Chu Minh Lãng cầm ly nước đứt từng miếng cho cô.

Mộc Miên mơ màng mở mắt thấy Chu Minh Lãng đang ôm mình thì cứ tưởng là mơ bắt đầu nói mớ.

“ Chu Minh Lãng, sao anh lại ở đây ực"

“ Ngoan nào ” anh thấy bộ dạng say rượu của cô rất đáng yêu nha.



“ Anh có biết tôi nhớ anh nhiều lắm không hả hức hức ” Mộc Miên đấm mấy cái vào người anh.

Cũng tại anh, nếu tôi không thích anh thì sẽ không buồn đến như vậy ” cô bắt đầu rơi nước mắt.

Chu Minh Lãng nghe cô trách móc mà tim chợt thắt chặt lại, tự chửi mình ngu ngốc. Lúc có không biết trân trọng, bây giờ lại mặt dày bám lấy cô đúng là đáng đời anh mà.

Nhưng nghĩ lại ngày đó, khi nghe được cuộc nói chuyện giữa cô với Chu Hành anh đã sửng sốt không thôi. Ngay từ đầu anh cũng cảm giác được cô tiếp cận anh là không đơn giản nhưng không ngờ lại là vì trả thù cháu anh.

Nên khi cô tỏ tình anh đã từ chối ngay, nhưng không ngờ ngay sau đó anh liền hối hận. Và hôm nay khi nghe bạn cô nói ra điều ấy, anh cũng chợt nhận ra bản thân mình không phút chốc đã mù quáng mà phủ nhận tình cảm mà cô đã dành cho anh.

“ Xin lỗi vì đã làm em buồn”

“ Sau này anh sẽ không như vậy nữa, được không! ” Chu Minh Lãng ôm cô vào lòng.

“ Có thiệt không! ” Mộc Miên khi say vô cùng càng quấy.

“ Thiệt, em không tin anh sao?

"

“ Anh hôn tôi một cái tôi sẽ tin ngay ” Mộc Miên cười cười chỉ chỉ vào môi mình.

Cô không biết dáng vẻ lúc này của cô vô cùng gợi lên hứng thú với Chu Minh Lãng.

Anh đã muốn ngày này từ lâu rồi. Nhận được đặc xá anh liền ngặm nhằm bờ môi căng mọng của Mộc Miên.

Tuy là chưa từng hôn ai bao giờ nhưng bản năng người đàn ông khi hôn người mình yêu lại vô cùng mãnh liệt.

Anh như muốn rút cạn sức lực của Mộc Miên, không cho cô con đường để chạy thoát.

Mãi đến khi không còn dưỡng khí Mộc Miên mới cự tuyệt đẩy anh ra để hít thở.

“ Khi hôn không được nín thở, em không biết à! ” Chu Minh Lãng cưng nựng cô.

“ Tại ai chứ!

“ Không cho anh hôn nữa”

Mộc Miên đang say nên đã vô cùng tùy hứng, muốn hôn thì hôn không hôn thì liền kéo mền đắp lên người rồi quay lưng lại với anh.

Chu Minh Lãng cũng cười trừ bất lực.

Đợi khi cô tỉnh lại mà nhớ những chuyện tối qua chắc chắn lại nói anh chiếm tiện nghi của cô.