-Là tôi đã hại anh....đã hại anh.....tôi có lỗi với anh....huhu
Cô nằm khóc bên tấm chăn trắng che toàn bộ thân người của anh....
Cô chợt tĩnh dậy.....nước mắt chảy ướt cả áo ngủ.....Giấc mơ đó là giấc mơ chăng ? Sao nó chân thật dữ vậy ? Nhưng nếu nó là giấc mơ thì anh ta đâu ? Đồng hồ chỉ 8 giờ, cô đưa tay lên dụi mắt, tức tốc chạy ra khỏi phòng, chạy qua phòng anh rồi vào ra nhà bếp lại đi ra phòng khách rồi lại đi quanh nhà như một con điên như trong bộ quần áo ngủ chưa thay, mặt mày chưa rửa, lại chưa đánh răng nữa chứ. Cô lủi thủi đi vào nhà....Miệng lầm bầm:"Đó không phải giấc mơ, đó là sự thật. Mã Mỹ Mỹ cô đã làm ra chuyện đáng chết, tướt đi sinh mạng một người, do cô mà ra do cô mà ra cả." Cô bước vào trong nhà, gục xuống sàn mà khóc bù lu bù loa như một đứa con nít.....Trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi....Tay đập mạnh xuống sàn....
-Tôi có lỗi với anh.....Thiên Hàn.....Tôi có lỗi với anh....Lỗi tại tôi cả....Thiên Hàn...Thiên Hàn lỗi tại tôi.....Của tôi cả.....huhu
-Này ?
-Ể....? -Cô ngạc nhiên
-Anh.....anh.....còn sống.....?
-Chứ sao ?
-Huhu....
-Tôi cứ tưởng.....Thiên Hàn tôi yếu bóng vía lắm đừng nhác tôi.....Tôi biết tôi có lỗi nhưng đừng nhát tôi chứ....
-Nhát cô ?
-Không phải....Anh chết rồi sao ?
-Chết ?
-Anh bị tông xe cơ mà ?
-Tông....xe
-Phải...anh bị tông xe.....máu chảy ghê lắm....Bác sĩ còn nói anh chết rồi.....
-Chết ? Tông xe ? Bị gì vậy ?
-Tôi bình thường mà....Có anh là ma về nhát tôi thì có....
-Tông xe trong phòng.....
-Ể tông xe ở trong phòng sao được....Anh bị gì à ? Tông xe ở ngoài đường chứ ?
-Tối qua tôi ngủ trong phòng ? Sao mà tông xe được ?
-Thiên Hàn.....Anh còn sống ?
-"...."
Cô chạy lại ôm chằm lấy Thiên Hàn không chút do dự,....Thiên Hàn cũng không đẩy ra lun.....
-Thiên Hàn....anh bằng xương bằng thịt.....Anh còn sống....Huhu....Tôi mừng quá -Cô cười khiến Thiên Hàn đỏ mặt, đẩy cô ra
-Tôi chưa chết....Cô đi lên phòng làm vệ sinh cá nhân đi....Bộ đồ ngủ chưa thay kìa.....
-Vâng cậu chủ.....
Từ ngữ "Cậu chủ " của cô thật dịu dàng khiến Thiên Hàn anh ta đỏ mặt, tim đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên anh bị như vậy....Được cô ôm chằm, nở nụ cười, quan tâm, lo lắng sao tim anh lại đập nhanh đến thế ? Lại cảm thấy trong lòng rối bời....
-Thiên Hàn...Mày bị làm sao vậy ?-Câu nói của anh hết sức nhỏ chỉ đủ mình anh nghe
Thay đồ xong cô xuống phòng khách, anh vẫn ngôì trên ghế sofa coi tivi.
-Nay anh không đi làm hã ? Tám giờ rưỡi rồi đó ?
-Được nghĩ
- May quá....Anh vẫn còn sống ....
-Tại sao cô nói tôi vẫn còn sống ....
-Là vầy nè....Tôi mơ thấy anh bị tông xe và không qua khỏi....Anh biết không...Tôi đã khóc rất nhiều đó....
-Vậy à...
-May mắn anh không sao...Làm tôi mừng quá đi....
-Ừ...-Khoé môi ai đó đã cong lên nhưng nhanh chóng hết...
-Mà anh này.....Chết rồi...
-Chuyện gì ?
-Tôi lỡ không gọi anh là cậu chủ mà gọi là anh.Anh cũng đồng ý hã ?
-Thì sao ?
-Không gì....Vậy từ nay được tôi có thể gọi anh thay bằng cậu chủ được không?
-Tùy cô....
-Nay anh được nghĩ hã?
-Chủ nhật..
-Haiz...-Cô thở dài
-Chuyện gì ?
-Anh có nhớ quán mì lúc tôi làm hư điện thoại của Kì Kì không?
-Nhớ
-Tôi mún xin anh cho tôi trở về đó.....Không phải là tôi trốn làm osin của anh đâu...Mà là tôi mún về thăm bà và ông của tôi.....Nếu anh không thích thì thôi....Tôi không có ý kiến.....
-"....."
-Được
-Thật chứ ? Anh nói thật chứ ?
-Ừ....
-Vậy không được nuốt lời nha....Hứa nha...
-Ừ
-Chúng ta đi được chưa ?
-Công việc nhà ?
-Vậy làm xong công việc nhà sẽ được đi .....Vậy tôi làm liền....Anh ở đây coi ti vi đi nhé.....
Anh chưa kịp mở miệng thì cô đã đi đâu mất tiêu rồi. Quét nhà, lau nhà, dọn dẹp hồ bơi, tỉa cây,...cô đều làm rất nhanh với vẻ vui tươi, vừa làm cô vừa hát véo von làm cho khiến miệng ai kia đã cong lên một đường tuyệt mĩ làm ngất ngây trái tim bao người....