Em Là Của Tôi, Đừng Hòng Chạy

Chương 11:BH




Sáng hôm sau ; Những tia nắng chiếu vào Kiều Hân làm cô thức giấc, cô ngồi dựa mình vào giường thấy đầu nhức đầu, mình thì ê ẩng và đau, cô nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong phòng của Đan Quỳnh, thấy mình vẫn còn mặc quần áo mà không thấy Đan Quỳnh đâu, cô bước xuống đi lại xung quanh phòng của Đan Quỳnh, phòng của Đan Quỳnh rất tom tắt, sạch sẽ, cách đầy trí rất đẹp ; Một lát sau, Đan Quỳnh bưng tô cháo vào cho cô :

" Bạch tổng, tôi có nấu cháo cho cô nè "

" Ừm. Mà bữa hôm qua tôi có làm gì cô không? "

"..... Dạ.... bữa hôm qua cô không làm gì tôi hết..."

" Mà Bạch tổng ăn cháo đi, không thôi nó nguội sẽ mất ngon"

" Thật sự là tôi không làm gì cô thiệt chứ?"

" Vâng"

Cô cầm tô cháo lên ăn, còn Đan Quỳnh thì nhìn cô ăn, lát sau cô ăn xong:

" Bạch tổng đưa tôi dẹp cho"

" À mà phan... cô không cần suốt ngày cứ gọi tôi là Bạch tổng này, Bạch tổng nọ, cô cứ gọi tôi là Kiều Hân là được rồi."

" Nhưng mà cô là tổng giám đốc của tôi mà, nếu gọi như vậy thì...."

" Không sao đâu, cô đừng lo, nếu ở trên công ty thì cô gọi tôi là Bạch tổng còn ở những nơi khác cô cứ gọi tôi là Kiều Hân là được rồi. "

" Dạ vậy tôi xuống dọn dẹp đây "

" Uhm "

" Mà Bạch... à không mà Kiều Hân đi thay đồ rửa mặt đi rồi chúng ta lên công ty. "

" Ừ "

Đan Quỳnh xuống dọn dẹp xong rồi đợi cô xuống rồi chở cô đi làm;

Từ ngày hôm đó trở đi, mỗi sáng nào Đan Quỳnh cũng đón cô đi làm và khi làm việc xong Đan Quỳnh cũng đưa cô về nhà; Những ngày nghỉ Đan Quỳnh luôn tìm kiếm mọi cách để rũ Kiều Hân đi chơi cùng với cô.

Một hôm Đan Quỳnh đưa cô đi chơi ở công viên nước mà Kiều Hân rất thích công viên nước:

" Mà sao cô biết tôi thích công viên nước vậy?" với giọng thích thú.

" Thì.... tại một lần tôi thấy cô đọc một cuốn tạp chí nó về công viên nước này mà cô cười nên tôi đưa cô đi thử , chứ tôi cũng không biết là cô thích đến vậy."

" Ừm cô thật biết quan tâm người khác đó "

".... " tôi chỉ quan tâm có mình em thôi.

" Bên kia có cá đẹp kìa mình qua bên đó đi ". Cô nắm tay của Đan Quỳnh đi tới chỗ đó và nhiều chỗ khác, trong cô rất vui, Đan Quỳnh cũng vui khi thấy cô cười và cùng cô đi tham quan những nơi khác, cho đến khi trời gần tối. Đan Quỳnh dẫn Kiều Hân tới một nơi mà cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chỉ có 2 người , trên bàn có chuẩn bị một cái bánh kem lớn và những nón ăn mà cô thích :

" Happy birthday to you"

" Happy birthday to you"

" Chúc mừng sinh nhật Kiều Hân, chúc Hân ngày càng xinh đẹp và thành công nha ( Đúng vậy hôm nay là sinh nhật của Kiều Hân).

" Sau cô biết được hôm nay là sinh nhật tôi vậy "với giọng bất ngờ và vui vẻ.

" Sau mà không biết được chứ " Đan Quỳnh móc trong túi ra một chiếc hộp, cô mở nắp ra là một chiếc nhẫn, cô quỳ xuống.

" Làm người yêu của tôi né? "

"... " Kiều Hân thì bất ngờ mà nói không nên lời trong sự mong đợi của Đan Quỳnh.

Chút sau cô bình tĩnh lại và gật đầu đồng ý với Đan Quỳnh, Đan Quỳnh đeo nhẫn và cho cô, vui mừng quá mà bế cô lên trong sự vui mừng:

" Thả em xuống đi" Đan Quỳnh thả Kiều Hân xuống.

" Sao chị thích em vậy?"

" Vì em dễ thương và cũng tốt, nhất là em cứ làm chị nhớ em hoài."

" Vậy còn em, sao em thích chị?"

" Thì chị lúc nào cũng quan tâm và chăm sóc cho em chứ sao."

" Rồi em ước rồi thổi nến đi".