Em Là Của Riêng Tôi

Chương 45: Em mặc như vậy là để quyến rũ anh sao?






Thẩm Minh Nguyệt lấy tay lau miệng và không quên trách móc hắn

- Hàn Nhật Thiên anh làm gì vậy anh có biết đang ở bên ngoài đường không lỡ người ta thấy làm sao...đồ không biết xấu hổ.

Cô bỏ lại hắn đứng một mình ở đó còn cô đi lên phía trước

Hắn cảm thấy chọc được cô rất vui nhìn cô giận trông rất đáng yêu nhưng phải dỗ cô cái đã không cô giận thật thì lại khổ.

- Lần sau anh sẽ không hôn ở nơi đông người nữa anh sẽ hôn em ở nơi ít người có được không?

- Anh...

Thẩm Minh Nguyệt cạn ngôn chả biết nói gì với cái bản mặt dày như mặt thớt của hắn.

Đi được một lúc thì cô thấy có bán kem khói nên chạy lại chỗ đó.

Hắn thấy cô có vẻ thích nên mua cho cô

- Em thích ăn vị gì anh mua cho em.

- Vị bạc hà

- Được đứng đây chờ anh.

Quán kem lúc này đông dã man con ngan nhưng không sao mua được cho cô hắn cũng thấy vui rồi thôi thì xếp hàng vậy rảnh rổi hắn đếm số người để đến lượt hắn số thứ hai sáu may còn đến trước chứ có người còn tận ba mươi kìa

Biết là lâu nhưng hắn vẫn muốn mua bằng được cho cô sau một lúc đợi muốn gãy chân thì cũng đến lượt hắn

Ông chủ đưa hai cốc kem cho Hàn Nhật Thiên hắn chạy thật nhanh đến chỗ cô. Cô đưa tay ra lấy thì hắn lại đưa lên cao hôn một cái chụt vào môi cô rồi mới chịu đưa cho Thẩm Minh Nguyệt ( cũng cơ hội quá đấy:))

- Của em này.

Thẩm Minh Nguyệt đưa tay lên môi lau lau hét lớn:

- Anh làm gì vậy hả?

Hàn Nhật Thiên mặt phụng phịu ấm ức nói:

- Anh vất vả xếp hàng liệt để mua cho em mà em lại không trả anh ít công sức nào

Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm cô có kem ăn rồi nên không chấp hắn đó nhá. Hai người cứ như thế đi chơi cùng nhau hết buổi chiều đến tối hắn đưa cô về

- Tôi vào nhà đây.

- Khoan đã em không định mời anh vào nhà sao? dù gì anh cũng đã đi chơi với em rồi.

Rồi có ai kêu hắn dẫn cô đi chơi đâu trời là hắn tự nguyện mà nghĩ thật vô lý mà còn đòi kể công với cô nữa chứ.

- Tôi có bắt anh phải đi chơi cùng tôi đâu.

Hàn Nhật Thiên nhất quyết đòi vô bằng được.

- Nhưng tôi đói.

- Đói thì kệ anh về nhà anh mà ăn.

- Nhưng mà ở nhà người làm nghỉ hết rồi chỉ còn mỗi quản gia thôi.

- Vậy anh ra quán mà ăn anh cũng đâu có thiếu tiền.

- Anh muốn ăn đồ em nấu quán nấu không ngon bằng em.

-.....

Thẩm Minh Nguyệt lần nữa cạn ngôn chả biết nói gì cái tên này nói lý cũng không phải dạng vừa.

Vì không biết làm thế nào nên cô cũng để cho hắn vào nhà nấu đồ ăn cho hắn.

- Anh ăn xong thì đi dùm tôi.

Hắn không nói gì bước vào nhà nhảy một phát lên sô pha

- Anh đợi tôi một lát tôi nấu đồ ăn cho anh

Thẩm Minh Nguyệt vào bếp nấu đồ ăn thấy cô bận rộn nấu ăn hắn cũng vào phụ giúp cô.

Hắn từ từ đi đằng sau lại vòng tay qua eo cô tựa cằm lên vai cô

Đang nấu ăn bị hắn làm cho giật mình

- Anh vào đây làm gì bỏ tôi ra

- Anh muốn giúp em nấu cơm.

- Vậy.. vậy anh giúp tôi thái thịt đi.

Hắn bỏ cô ra còn không quên hôn một cái chụt vào cổ cô làm cho mặt mày cô đỏ lên

Cô quay lại nói to:

- Anh..nếu anh mà còn hôn tôi nữa tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà.

-.....

Thái thịt xong hắn phụ cô cắm cơm lặt rau

Thẩm Minh Nguyệt không ngờ một người như hắn mà cũng thạo bếp núc quá đấy cô nghĩ nếu bây giờ là ba năm trước thì tốt biết mấy

Thật ra cô vẫn còn yêu hắn nhưng lại không dám đặt niềm tin vào hắn lần nữa cô cũng biết người hại cô đã bị hắn xử lý hết . Cô cứ nghĩ mình sẽ quên được hắn nhưng không hắn liên tục xuất hiện trước mặt cô làm cô không tài nào quên được.

Nấu xong cả hai dọn ra bàn và thưởng thức bữa cơm diễn ra trong không khí im lặng nhưng hắn lại cảm thấy rất giống một đôi vợ chồng mới cưới.

Ăn xong hắn nhận phần rửa bát

- Để anh rửa bát cho em đi nghỉ ngơi đi.

Thẩm Minh Nguyệt cũng nghe lời lên phòng tắm rửa vì cả một ngày ở ngoài đường cô cũng muốn tắm cho thư giản đầu óc.

Hắn rửa bát xong ra sô pha ngồi xem tivi như chủ nhà cô tắm xong tưởng hắn đã vì nên chỉ mặc bộ đồ tắm còn không mặt đồ lót

- Sao anh vẫn còn ở đây?

Hàn Nhật Thiên nhìn cô mới tắm xong lại còn mặc mỗi chiếc áo tắm làm hắn cũng thấy rạo rực trong người

- Em mặc như vậy là để quyến rũ anh sao?