Em Là Của Riêng Tôi

Chương 37: Quyết định li hôn






Bà Lạc Tuyết thấy con trai mình không có mặt liền gọi cho hăn.

- Alo! mẹ

- Con có biết cô ấy thuộc nhóm máu nào không?

- biết

- Vậy con có biết hiện giờ con bé đang ở đâu không?

- Con không giữ cô ấy.

- Con làm chồng kiểu gì vậy để con bé ra đường bị xe đụng đến mất máu quá nhiều đó rồi kìa.

Hắn ngạc nhiên hỏi lại bà

- Mẹ nói cái gì?

- Con vểnh tai lên mà nghe con bé bị xe đụng đang nằm trong bệnh viện

- Bệnh viện nào?

- Bệnh viện B

Hắn nghe vậy vội đứng dậy đẩy Bạch Liên Hoa ra lấy áo vest thấy hắn lo lắng ả ta hỏi:

- Anh đi đâu vậy? không phải anh nói sẽ đi ăn tối với em sao?

Hàn Nhật Thiên lạnh lùng quát

- Cút đừng để tôi thấy mặt cô nữa.

- Em..em..

Hàn Nhật Thiên vội vàng lấy xe đến bệnh viện nơi cô đang nằm

Cả năm người ở bên ngoài ngó vào phòng bệnh của cô một lát sau bác sĩ thông báo cô đã tỉnh mọi người liền đi vào thăm cô

- Vẫn khoẻ mạnh đấy thôi.

- Anh...

- Cô không sao mà nói là mất máu làm mất thời gian tôi đến thăm cô.

Thấy con gái mình bị tên đàn ông này nói những lời khó nghe hầu như mỗi lời nói hắn phát ra đều mang ý châm biếm ông Thẩm Mặc lên tiếng

- Nếu cậu không chăm sóc con bé được thì để chúng tôi mang về.

Ông Hàn Mạc nói

- Ông Thẩm ông chắc có hiểu lầm gì đó chúng nó là vợ chồng mà.

Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy cô cũng im lặng trong lòng cô hiện lên một nỗi đau vô cùng chã lẽ hắn không thấy mình có lỗi hay sao?

- Mọi người đi ra hết đi con muốn ở một mình.

Từ lúc cô ở bệnh viện Hàn Nhật Thiên một tuần chỉ đến đúng một lần mua cho cô một ít hoa quả và sữa rồi để đó rồi bỏ đi không có một chút gọi là muốn ở lại sắc mặt vẫn cứ mang cái vẻ lạnh lùng

Còn Minh Nguyệt từ lúc cô bị đụng xe đẫn đến mất máu mặc dù đã có Tử Hạo truyền máu cho nhưng hai cơ thể khác nhau phải mất một khoảng thời gian để máu hai người hoà lại làm một. Sắc mặt cô cũng thay đổi từ một người hay nói hay cười cũng trở nên im lặng không nói cũng không cười.Mỗi tối cô đều khóc một mình

Tử Hạo và Bích Ngọc ngày nào cũng đến thăm cô

- Minh Nguyệt cậu đỡ hơn chưa

Tâm trạng mấy ngày nay của cô cũng gọi là tốt vì luôn có Bích Ngọc và Tử Hạo đến để làm bạn với cô

- Ừm! mình đỡ hơn nhiều rồi.

- Cậu đó ăn nhiều vào mình thấy cậu nhẹ hơn rồi đó.

Bích Ngọc nhìn thân thể gần gò của cô bạn thân của mình không khỏi lo lắng

- Mình biết rồi mà!

- Mình có mua cháo cậu ăn đi cho nóng.

- Cảm ơn cậu

- Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó giữa cậu và tớ còn nói lời cảm ơn làm gì chứ

Trong lúc ăn cô nhờ Tử Hạo làm một việc

- Tử Hạo cậu giúp mình chuyện này được không?

- chuyện gì vậy nếu giúp được tớ sẽ giúp hết sức mình.

- Cậu làm thủ tục xuất viện cho mình đi

- Còn tận 5 ngày nữa cậu mới xuất viện mà.

- Mình cảm thấy ở đây rất chán với lại mình cũng khoẻ rồi.

- Được rồi

Tử Hạo làm thủ tục xuất viện cho cô xong xuôi thì chở cô về Thẩm gia

- Minh Nguyệt cậu không nói cho Hàn Nhật Thiên biết mình xuất viện

- Cậu đừng nói cho anh ta biết.

-.....

Về đến Thẩm gia cô bước vào nhà

- Sao con lại về đây?

- Ba! con suy nghĩ kĩ rồi con sẽ li hôn với anh ta.

Ông Thẩm không nói gì hạnh phúc là do con lựa chọn nếu cảm thấy không thích hợp nữa thì ly hôn ông tôn trọng quyết định của con gái mình

- Vậy con đi đâu?

- Con sẽ về quê của ông bà ngoại chơi lâu rồi con chưa về thăm ông bà con thấy nhớ ông bà

Ông bà ngoại của cô ở thành phố C khác nơi ở nhà cô sống cô nghe ông bà dạo gần đây trái gió trở trời lại đổ bệnh nên cô muốn về chăm sóc cho ông bà

- Vậy khi nào con đi.

- Ngày mai ạ! Tử Hạo sẽ đi cùng con vì cậu ấy cũng muốn về thăm ông bà

- Ừm đi cho khuây khỏa về chơi với ông bà cho đỡ buồn đừng suy nghĩ nhiều ba mẹ vẫn sẽ ở bên con. Tử Hạo thời gian tới phiền con chăm sóc nó họ bác rồi.

- Dạ không có gì đâu ạ! hai bác cứ yên tâm.

Cô quay sang nhờ cậu đặt vé máy bay cho mình

- Mình sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ cậu

Buổi tối Minh Nguyệt sắp xếp đồ đạp vào vali và đơn li hôn có sẵn chữ kí của cô ngày mai sẽ cho người chuyển qua cho hắn

Minh Nguyệt đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này Hàn Nhật Thiên không yêu cô và không có sự tin tưởng dành cho cô thì cô sẽ giải thoát cho hắn đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới.