Tử Sâm đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Tử Yên hôm qua hiến một lượng máu lớn cũng có phần choáng váng. Cô trở về nhà ngủ một giấc say nồng mãi đến sáng muộn. Cũng may hôm nay là chủ nhật, tất cả mọi người đều được nghỉ.
Tử Yên uể oải mắt vẫn còn nhưng nhức lười biếng không muốn mở ra nhưng ngửi thấy mùi thức ăn thơm quá cũng đành cố gắng lê chân bước xuống giường đi thẳng về phía gian bếp nhỏ.
“Anh dậy sớm thế à?” Hai tay Tử Yên quàng qua eo Tử Sâm nũng nịu.
“Anh phải dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho em nữa chứ. Chẳng phải anh đã hứa cả đời này sẽ nấu cơm cho em ăn hay sao?” Tử Sâm vừa nói vừa nhanh tay đảo đảo thức ăn trên chảo.
“Anh thật ngốc! Sao lại lấy dây tự buộc mình như vậy chứ?”
“Em mới là kẻ ngốc đó!”
Tử Sâm tắt bếp quay đầu lại, hai tay nâng cằm Tử Yên lên “Anh tình nguyện cả phần đời còn lại được buộc chặt với em”
Nói xong liền đặt lên trán Tử Yên một nụ hôn ngọt ngào.
“Tử Yên! Cảm ơn em vì tất cả! Cuộc đời này của anh nếu không gặp được em không biết sẽ còn tăm tối đến bao giờ nữa. Em chính là ánh sáng của cuộc đời anh”
Tử Sâm ghì chặt cơ thể của Tử Yên vào ngực mình lắng nghe từng nhịp đập của trái tim mình. Hơi thở ấm áp của hai người hòa vào làm một. Những mệt mỏi của một đêm mất ngủ tan biến hết chỉ còn lại một cảm giác ngọt ngào lâng lâng đang lan tỏa. Tử Yên nhắm mắt áp mặt mình vào vòm ngực anh, nơi có trái tim của Tử Sâm đang đập rộn ràng hưởng thụ cảm giác mơn man này.
“Tử Sâm! Mình dọn về nhà mẹ anh đi” Tử Yên khẽ nói.
“Về nhà mẹ sao? Không được” Tử Sâm bất ngờ nhấc gương mặt của Tử Yên ra nhìn thật rõ. Có phải anh đang nghe nhầm không vậy? Tử Yên muốn sống cùng mẹ anh sao?
“Sao lại không được?” Tử Yên vẫn nói hết sức nhẹ nhàng.
“Mẹ anh, bà ấy…anh chỉ sợ bà ấy sẽ làm điều gì đó tổn thương em” Tử Sâm ngập ngừng. Thực ra đàn ông ai cũng muốn gia đình nhỏ của mình sống chung cùng bố mẹ mình, được đoàn tụ, được sum họp sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng Tử Sâm hiểu mẹ mình là một người phụ nữ không giống những người phụ nữ khác. Bà độc đoán và hay làm theo ý mình. Cách hành xử còn gia trưởng hơn cả đàn ông. Tử Sâm sợ bà và Tử Yên không hợp nhau sẽ gây nhiều mâu thuẫn. Anh sợ mẹ mình lại làm tổn thương vợ nên không muốn họ ở chung với nhau.
Tử Yên biết thể nào anh cũng không đồng ý nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Cô hiểu tất cả tâm tư của Tử Sâm. Một bên là chữ hiếu, một bên là chữ tình. Tử Sâm lại là người có trách nhiệm chắc chắn xem nhẹ bên nào cũng khiến anh day dứt. Chỉ có điều anh sẽ không nói ra cho cô biết mà thôi.
“Tử Sâm! Em biết anh lo cho em nên mới không đồng ý. Nhưng anh không phải là phụ nữ nên có lẽ không thể hiểu được điều này. Người mẹ nào cũng thương con theo cách của riêng mình. Ai cũng mong con mình được hạnh phúc, vui vẻ. Mẹ anh không phải là người tàn nhẫn mà trái lại bà là người rất yêu thương con cháu mình. Chỉ có điều cách yêu thương của bà quá độc đoán dẫn đến hàng loạt những tổn thương đến cho người mà bà yêu thương. Sau tất cả chuyện này, cách nhìn về nhân sinh của bà chắc chắn đã thay đổi nhiều rồi”
“Em nghĩ mẹ anh đã thay đổi rồi sao?”
“Phải!” Tử Yên mỉm cười, xoa xoa ngực Tử Sâm, đầu lại nép vào ngực anh “Anh nghĩ xem, mẹ anh đã đồng ý cho cho chúng ta nhận Tiểu Na làm con. Nếu như trước đây, với tính cách của bà ấy, Tiểu Na chắc chắn sẽ bị tống cổ ra đường muốn ra sao thì ra rồi. Tình Nhi đã làm một chuyện sai trái tày trời như thế. Dám lừa gạt bà bốn năm qua, mang một đứa con ngoài giá thú trở về giả làm con cháu bà, lại còn tự tay bắn ăn đến suýt mất mạng. Anh nghĩ mẹ anh có thể chấp nhận con của một người phụ nữ như vậy sao? Nhưng anh thấy đấy, bà đã giao toàn bộ quyền quyết định cho em. Điều đó có nghĩa là, bà đã hoàn toàn thay đổi rồi. Anh phải có lòng tin vào mẹ mình chứ”
Tử Sâm nghe xong mắt rưng rưng. Quả thực anh chưa từng nghĩ sâu xa như vậy. Anh rất thương mẹ nhưng lại cũng chưa hiểu sâu sắc mẹ mình như Tử Yên. Cô ấy vẫn là người chu đáo nhất. Có thể bao dung và cảm thông sâu sắc nhất với cả người đã từng đứng bên kia chiến tuyến với mình quả là không hề đơn giản.
***
“Mẹ! Con muốn đến thăm Tiểu Na!”
Tiểu Bảo lắc lắc tay mẹ, miệng vểnh lên vòi vĩnh.
“Nhưng con còn phải đi học” Tử Yên giải thích.
“Vậy sau khi tan học con có thể đến thăm em ấy chứ ạ?”
“Đương nhiên là được! Tiểu Bảo ngoan ăn nhanh lên, con còn nói nữa là sẽ muộn học đấy”
Tử Yên xoa đầu Tiểu Bảo cười dịu dàng.
“Dạ! Con biết rồi ạ” Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên. Hai hôm rồi chưa gặp Tiểu Na. Nó thấy nhớ cô bé. Tuy mới gặp Tiểu Na chưa lâu nhưng tình cảm của Tiểu Bảo với Na Na khá tốt. Cô bé có đôi mắt buồn lúc nào cũng ủ rũ, còn rất nhút nhát không dám bắt chuyện với người lạ. Lúc mới đến đây toàn Tiểu Bảo phải bắt chuyện làm quen trước cô bé mới dám nói chuyện. Trước đây, Tình Nhi toàn phó mặc Tiểu Na cho người giúp việc chăm sóc. Ngày nào cô ta cũng đi chơi đến nửa đêm mới về. Tiểu Na chỉ được ở với mẹ và bú sữa mẹ đúng 1 tháng sau sinh. Sau đó Tình Nhi nhất quyết cai sữa và để con ngủ một mình. Thỉnh thoảng nó giật mình khóc đêm, chị giúp việc lại chạy vào dỗ dành và pha sữa cho nó uống. Đối với Tiểu Na, chị giúp việc mới là người có công nuôi dưỡng hơn cả mẹ ruột. Chính vì vậy, ngoài chị giúp việc và bà nội Tiểu Na dường như không dám đến gần ai. Cô bé tội nghiệp sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cuộc sống lại cô độc không khác gì những đứa trẻ mồ côi.
***
Tiểu Na nằm trong phòng, gương mặt nhợt nhạt. Trên đầu băng một chiếc băng trắng vẫn còn đau ê ẩm. Mặc dù được các bác sĩ tận tình cứu chữa và chăm sóc nhưng thần thái của cô bé vô cùng tệ. Gương mặt nhếch nhác, miệng nứt nẻ, khô khốc, ánh mắt lúc nào cũng rầu rĩ sợ sệt.
“Na Na! Anh đến thăm em đây”
Tiểu Bảo đẩy cửa phòng, trên tay cầm một bó hoa hướng dương đặt lên bàn, là loài hoa Tiểu Bảo thích nhất vì nó luôn hướng về ánh mặt trời. Tiểu Bảo từng nói với Tiểu Na rằng, con người dù có khổ đến mấy cũng phải hướng về phía ánh mắt mặt trời mà tiến tới giống như loài hoa này vậy. Đây là điều mà Tử Yên đã dậy Tiểu Bảo, sau đó cậu bé đã truyền lại cho Tiểu Na. Từ đó, cô bé cũng yêu luôn loài hoa này như Tiểu Bảo.
Tiểu Na vừa trông thấy Tiểu Bảo liền cố gắng ngồi dậy, đôi mắt ủ dột bỗng ánh lên vài tia sáng.
“Anh Bảo Bảo…A…”
Vừa kêu lên một tiếng, Na Na đã la lên vì quá đau.
“Na Na còn đau lắm sao?” Tiểu Bảo xuýt xao rồi thổi thổi trên đầu Tiểu Na “Đỡ đau chưa Na Na?”
“Đỡ nhiều rồi ạ”
Mắt Tiểu Na rơm rớm, từ khóe mắt rơi ra hai giọt nước nóng hôi hổi.
“Em nói đỡ rồi sao lại còn khóc?” Tiểu Bảo thấy Tiểu Na khóc bối rối hỏi.
“Na Na mừng vì anh Tiểu Bảo đã đến thăm em”
“Đừng khóc! Ngày nào anh cũng sẽ đến thăm em được chưa?”
Bảo Bảo ôm Tiểu Na vỗ vỗ sau lưng an ủi. Tiểu Na không muốn khóc nữa nhưng càng kiềm nén thì tiếng nấc lại càng lớn lên. Tiểu Bảo hiểu cảm giác này vì cậu bé cũng nhiều lần kìm nén không khóc trước mặt mẹ vì sợ mẹ buồn. Thế nhưng càng cố kìm thì cơn khóc càng nghẹn lại nén thành tiếng nấc lớn hơn. Tiểu Bảo cũng không muốn kiềm chế cảm xúc nữa liền òa khóc tu tu. Hai đứa trẻ chẳng cùng dòng máu đang ôm nhau khóc vì nhớ thương chỉ sau vài ngày xa cách.
Tử Sâm và Tử Yên đứng đằng sau cánh cửa phòng theo dõi từ xa, mắt cũng ướt rồi. Tay Tử Yên nắm chặt, cô hài lòng vì đã dạy dỗ được một Tiểu Bảo Bối hiểu chuyện và giàu lòng yêu thương như vậy. Tử Sâm nhìn cô, khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mà phi thường của người phụ nữ mà anh yêu, trái tim vô cùng ấm áp và tự hào. Họ sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường còn lại, sẽ không hoang phí bất cứ một giây phút nào bên nhau nữa.