Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 19






30 phút trước.
"Giám đốc! Có chuyện gì
vậy?" Tài xế Trần ngạc nhiên khi thấy Tử Sâm đang đi bỗng khựng lại nhìn về
phía đám đông nơi đăng kí hồ sơ dự thi nhà thiết kết giỏi.
"Để tôi lại nhắc nhỏ bọn
họ"
"Không phải"
Tử Sâm quan sát một lúc, anh
ta đang nhìn về phía Tử Yên.
"Cô gái đó! Anh thử
nhìn xem có phải cô gái đêm hôm trước chúng ta đã cứu không?"
"Chính là cô ấy"
"Mau lại xem có chuyện
gì"
"Vâng"
Tài xế Trần bước gần thêm mấy
bước để nghe ngóng tình hình thì mới biết là chuyện Tử Yên vì đến muộn nên
không được Sở Thanh chấp nhận cho nộp hồ sơ dự thi.

Anh liền báo cáo lại cho Tử
Sâm rõ.
"Bảo họ cứ nhận hồ sơ của
cô ấy"
Tử Sâm ra lệnh cho tài xế Trần
rồi đi thẳng vào phòng của mình.
"Vâng! Thưa giám đốc"
Tài xế Trần tuân lệnh Tử Sâm liền đứng ra dàn xếp mọi việc.
***
"Lý Tử Yên! Cô ấy đạt
giải nhất sao?"
"Dạ đúng ạ! Là chính
tay chủ tịch đích thân lựa chọn ạ"
Tài xế Trần thông báo với Tử
Sâm.
"Lý Tử Yên! Cô ấy là Lý
Tử Yên sao?" Tử Sâm lầm bầm rồi anh chợt cười.
"Có chuyện gì sao? Cô
gái này có quen với cậu à giám đốc?"
"Không quen! Nhưng coi
như cũng là quen rồi" Tử Sâm cảm thấy thật thú vị khi lại gặp Tử Yên một lần
nữa.

Người ta nói rằng, gặp một lần, hai lần có thể là tình cờ.


Nhưng gặp đến lần
thứ ba thì chắc chắn là duyên nợ rồi.

Anh vốn cũng không tin vào ba cái chuyện
nhảm nhí này lắm.

Nhưng lần này gặp lại cô gái ấy là lần thứ ba, lại trở thành
nhân viên chính thức của công ty anh.

Chuyện này cũng không thể nói là trùng hợp
ngẫu nhiên như thế được.
"Cô ta xem ra cũng có
tài đấy chứ.

Lọt qua được con mắt khắt khe của mẹ tôi để giành giải nhất thì
không thể coi thường được.

Anh mau điều tra về lí lịch của cô ta cho tôi"
Tử Sâm cười thầm, cảm giác
giống như đang trên đà khám phá một bí mật thú vị vậy.

Tài xế Trần thì có chút
ngạc nhiên ban đầu.

Chưa bao giờ anh thấy chủ nhân mình lại quan tâm đến một cô
gái đặc biệt nhiều đến vậy.

Xung quanh anh có bao nhiêu tiểu thư con nhà danh
giá, xinh đẹp, có học thức...!điều kiện gì cũng đủ cả.

Nhưng anh chưa bao giờ để
mắt đến họ.

Cô gái Tử Yên này quả là có một sức hút kì lạ mà.

Tài xế Trần đột nhiên
cũng có chút hứng thú trong chuyện này rồi.

Miễn là Tử Sâm vui thì anh ta coi
như cũng được hưởng lấy chút ít.
***
"Đây là cô Tử Uyên!
Nhân viên mới được nhận vào công ty chúng ta.

Cô ấy cũng mới vừa giành giải nhất
nhà thiết kế trẻ của cuộc thi vừa rồi"
Người phụ nữ trung niên giới
thiệu Tử Yên với phòng thiết kế, nơi làm việc chính của cô.
"Tử Yên! Từ đây cô sẽ
làm việc ở đây.

Còn đây là Sở Thanh, trưởng phòng thiết kế.

Cô ấy sẽ là cấp
trên của cô"
"Chào mọi người.

Tôi là
nhân viên mới, rất mong được sự giúp đỡ của mọi người ạ" Tử Yên cúi đầu lịch
sự ra mắt.
"Cô làm việc tốt nhé.
Có gì cứ hỏi trưởng phòng Sở"
"Dạ! Cảm ơn chị"
Sở Thanh nhìn Tử Yên hằn học
từ lúc cô mới bước chân vào nhưng không nói gì vì còn e ngại người quản lý.

Khi
cô ấy vừa đi khỏi, cô ta mới bắt đầu tỏ thái độ với Tử Yên:
"Xem ra cô cũng tốt số
đấy.

Lúc nộp hồ sơ thì có tài xế Trần nói đỡ, đến khi đi nhận việc cũng có quản
lý đi kèm nói giùm.

Kết quả cuộc thi lần này không biết có phải là đã có ẩn
tình gì đây"

"Trưởng phòng, cô nói
cái gì vậy.

Đây là chính tay chủ tịch Hoa chọn đấy.

Cô nói như thế mà đến tai
chủ tịch thì cả phòng chúng ta không yên đâu".

Một nhân viên cấp dưới của
Sở Thanh lên tiếng.

Sở Thanh này có lẽ vì ghen ghét quá mà hóa ngốc mất rồi.
Dám cả gan nói xấu chủ tịch không trung thực.
"Cô thì biết cái gì mà
nói.

Nếu cô ta không có chống lưng thì cái giải danh giá này không đến lượt cô
ta"
Sở Thanh gắt gỏng khiến tất
cả mọi người đều im lặng.

Trong cái phòng này.

Cô ta là nhất.

Không ai dám lên
tiếng.
"Tử Yên! Chỗ làm việc của cô chỗ này này.

Mau lại
ngồi đi" Một nhận viên có gương mặt nhỏ nhắn, có vẻ hơi nhút nhát vội nói
khẽ.
"Từ bao giờ cô có quyền
sai khiến ở đây vậy Hi Văn?" Sở Thanh hằn giọng đưa mắt nhìn cô gái nhỏ dọa
nạt.

Hi Văn lập tức im lặng cúi đầu xuống không nói gì.
Tử Yên thấy không khí có vẻ
căng thẳng quá.

Sở Thanh có vẻ như không thích mình nên cũng không nói gì thêm
nữa.

Lẳng lặng đi về phía chỗ ngồi của mình, gần Hi Văn lúc nãy.

Dù sao thì đây
cũng là ngày làm việc đầu tiên ở công ty, cô không muốn xảy ra xung đột gì.

Xin
được việc làm là may mắn lắm rồi.

Huống hồ cô lại giành luôn giải nhất của cuộc
thi thì có một số người ghen ghét, đố kị là không thể tránh khỏi.
***
"Tử Yên, tôi nói cô

nghe, cái cô Sở Thanh đó tính tình rất kỳ quặc.

Hay ghen ăn tức ở.

Cô tốt nhất
là đừng có động vào cô ta" Hi Văn vừa đi vừa dặn dò Tử Yên.

Mới chỉ ngày đầu
tiên làm việc hai người đã thân nhau như chị em rồi.

Có lẽ cũng vì quá hiền
lành, bị Sở Thanh đề đầu cưỡi cổ bắt nạt nhiều rồi nên bây giờ gặp được đồng
minh là Tử Yên thì cô thấy an ủi lắm.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở.
Tôi cũng mong được yên ổn làm việc chứ không muốn đụng chạm đến ai.

Nhất là trưởng
phòng.

Cô ta có vẻ như không thích tôi" Tử Yên cười cười nhìn Hi Văn đồng
cảm.
"Còn phải nói sao? Cô
ta chỉ cần thấy ai hơn mình là đem lòng ghen ghét rồi.

Cô cứ là cẩn thận là
hơn"
"Ừm tôi biết rồi"
Tử Yên nagy từ đầu có chút hụt hẫng khi được giới thiệu nơi làm việc mà bị trưởng
phòng của mình dằn mặt.

Tự dưng có thêm một Hi Văn kè kè bên mình dặn dò đủ thứ
như một người chị em, Tử Yên cảm thấy cũng có chút được an ủi.

Tìm được một người
bạn thân thiết ở một nơi xa lạ chút này thật không dễ dàng.

Còn Hi Văn thì cứ
như con mèo nhỏ, mãi lo lắng cho người bạn mới quen này cũng hiền lành chân chất
như cô, thể nào cũng bị Sở Thanh đè đầu cưỡi cổ cho mà xem.

Mặt Hi Văn cứ ngây
ra, mãi nghĩ ngợi đủ thứ linh tinh