- Cô còn nhớ đến chuyện năm đó tôi và cô cùng bị bắt cóc lúc đi dã ngoại ở biển không ? - Lưu Nhã Đình mở đầu bằng một kí ức xa xưa
- Chuyện đó thì có liên quan gì ? - Trong lòng Phương Ly có linh cảm nặng nề, đột nhiên cô cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Lưu Nhã Đình gào thét thật to rồi cay đắng nhắm mắt lại
- Không liên quan sao ? Lâm Hạo vì cứu cô không chỉ chịu một dao và mà còn lãnh thêm một gậy vào đầu do tên bắt cóc đó ban cho. Nhưng sau đó mới phát hiện ra, não của anh ấy tích tụ máu bầm đè lên dây thần kinh. Bác sĩ bảo nhất định phải làm phẫu thuật, nhưng chỉ có một nửa cơ hội sống sót, càng chần chừ thì cơ hội hàng giảm đi, vậy mà cuối cùng anh ấy lại vì cô mà hết lần này đến lần khác cự tuyệt cơ hội làm phẫu thuật.
Phương Ly hoảng loạn đờ đẫn nhìn từng câu từng chữ đáng sợ thoát ra từ miệng của người trước mặt, hơi nước kéo đến làm cho mọi thứ nhòa đi trong mắt cô, nước mắt sớm đã khô cạn nay lại từng giọt lăn xuống, cô đau đớn nói
- Vậy, ý cô là...lý do năm đó Lâm Hạo ruồng bỏ tôi là vì không muốn bệnh tình của mình liên lụy đến tôi, sợ bản thân sẽ không chăm sóc tôi được nữa nên mới làm tất cả khiến tôi buông tay tìm người khác ?
- Tôi cũng rất muốn biết, hạng đàn bà như cô có gì tốt đẹp mà vì cô, đến tính mạng của mình anh ấy cũng không quan tâm. Cô biết không, mãi đến cái ngày cô lên máy bay thì bệnh tình anh ấy đã tái phát ở mức độ nghiêm trọng nhất, rơi vào hôn mê mất đi ý thức được đưa vào phòng cấp cứu, mọi người bên ngoài chỉ có thể cầu nguyện kì tích xuất hiện. Vẫn may ca phẫu thuật đã thành công. Haha, tôi thì lại nghĩ kì tích đó chính là do ngôi sao chổi là cô đã rời xa anh ấy !
Như có một ánh chớp lạnh lẽo tàn khốc vụt qua phòng bệnh, đầu óc Phương Ly chấn động, hai mắt mở to kinh hoàng, những ngón tay dần dần đông cứng lại, lòng đầy hối hận đớn đau.
Cái ngày định mệnh của sáu năm trước dường như đang hiện ra ở ngay trước mặt...
Vậy là...Lâm Hạo có đến, anh thật sự có đến sân bay để giữ cô ở lại, anh không phải tuyệt tình bỏ mặc cô...
- Lưu Nhã Đình, nhưng có một chuyện tôi không hiểu, đó là Lâm Hạo đã cầu hôn cô ở Quảng Trường Hy Vọng, lúc đó tôi vốn đã rời khỏi nơi này rồi, hà tất gì anh ấy còn làm vậy ? Có phải cô đã bày trò gì ép anh ấy phải làm vậy hay không ? - Phương Ly cố định thần lại rồi nói
- Cô còn dám nhắc đến nỗi sỉ nhục đó !
Lưu Nhã Đình siết chặt nắm tay phẫn nộ
- Phương Ly, cô có biết vì sao tôi trở thành con người của ngày hôm nay không, tất cả là do lần đó ! Không, cuối cùng cũng là do cô đã ban cho !
- Tôi không hiểu cô đang nói gì cả !
Lưu Nhã Đình ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, bên trong đó ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng
- Cô thì hiểu cái gì ?! Khi Lâm Hạo hoàn tất ca phẫu thuật nguy hiểm đó phải mất một thời sau mới tỉnh lại. Tôi ngày đêm túc trực bên giường bệnh chăm sóc cho anh ấy, lo lắng cho anh ấy, lòng tràn ngập vui mừng khi thấy anh ấy mở mắt ra nhìn tôi, còn cười với tôi. Vậy mà, câu đầu tiên mà Lâm Hạo mở miệng nói với tôi, cô biết đó là gì không ? Đến tận lúc chết đi tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là “Phương Ly, là em thật sao, anh còn tưởng cả đời này không còn cơ hội gặp lại em nữa. Từ nay về sau anh sẽ không để em rời xa anh nữa...”
- Lẽ nào... - Phương Ly nghe đến đó thì cả người cứng đờ, trái tim thắt lại, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt
Lưu Nhã Đình tiếp tục nói to bằng tất cả sự căm phẫn tuyệt vọng nhất, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt cũng chảy ra ngoài
- Đúng vậy, tất cả là do di chứng của cuộc phẫu thuật ảnh hưởng tới não của anh ấy. Điều đó chứng tỏ, anh ấy nhớ cô, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của cô, muốn gặp cô đến mức nhìn vào tôi mà cứ tưởng là cô đang ở bên cạnh, chưa từng rời xa anh ấy ! Còn cô, thời gian đó cô ở đâu ? Chắc hẳn là đã quên mất anh ấy và bận sinh con với người khác chứ gì ?
- Không...Không phải...- Phương Ly lắc đầu nguầy nguậy trong dòng nước mắt
- Vì để anh ấy có thể hồi phục hoàn toàn theo lời bác sĩ, người của Lâm gia đã bảo tôi hãy tiếp tục đóng kịch, vậy là rốt cuộc tôi đã sống như một cái bóng của cô, trở thành một kẻ thay thế không hơn không kém. Đau đớn là vậy, nhưng chỉ có thể mỉm cười tỏ vẻ không sao khi nghe anh ấy mở miệng gọi tên cô, bày tỏ tình yêu thương với cô, mỗi ngày tặng tôi những bông hoa oải hương mà tôi ghét nhất, còn cố gắng học nấu những món mà cô thích ăn.
Những gì Lưu Nhã Đình vừa nói giống như một tình tiết xuất hiện vào phút cuối của một bộ phim truyền hình, thứ có thể khiến những gì gọi là sự thật mà con người ta biết trước đó hết thảy đều bị đảo lộn.
- Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Mấy tháng sau, Lâm Hạo đã đưa tôi quay lại thành phố này, cầu hôn tôi ở cái nơi hai người các người đã từng hẹn ước với nhau. Cả thế giới ngoài kia đều không hay không biết gì, tiếng chúc phúc rợp trời rợp đất chỉ có một mình tôi ở đây là thấy nhục nhã bẽ bàng nhìn chiếc nhẫn khắc tên hai người đặt cạnh nhau. Từ đầu đến cuối, chưa từng có thứ gì của anh ấy là thuộc về tôi, chưa có một câu yêu thương nào là dành cho tôi, thậm chí mỗi một nụ cười cũng không phải !
Nắng chiếu trước mặt khiến Phương Ly hoa mắt choáng váng.
Thảo nào anh Thiếu Dương và Ngọc Mai đã từng bảo với cô rằng, sau khi cô vừa rời khi Lâm Hạo cùng Lưu Nhã Đình đã biến mất một khoảng thời gian. Có rất nhiều lời đồn đoán nhưng không ai hay biết là hai người đã đi đâu. Trên dưới Lâm gia cũng không một ai chịu mở miệng tiết lộ. Rồi khi họ xuất hiện lần nữa chính là để cả thế giới chứng kiến cảnh tượng cầu hôn đầy rầm rộ thí thế đó.
Hóa ra sự thật lại là như thế, một sự thật khiến người ta không cách nào tưởng tượng ra được.
- Nhưng rốt cuộc cô vẫn đồng ý lời cầu hôn, có nhà báo từng bắt được ảnh hai người đi chụp ảnh cưới với nhau.
Phương Ly nhớ lại, đến bây giờ cô mới biết nụ cười của Lâm Hạo khi đó, hóa ra là dành cho cô, vậy mà cô đã xé nát bức ảnh đó đi rồi thề là đến lúc chết cũng sẽ không bao giờ ta thứ cho lòng dạ phản bội của anh.
Cô sai rồi...
Lưu Nhã Đình gật đầu khẳng định
- Đúng vậy, mặc cho người Lâm gia hết lời ngăn cản, tôi vẫn đồng ý lời cầu hôn là do tôi muốn ở cạnh Lâm Hạo, muốn đường đường chính chính trở thành vợ của anh ấy. Lâm Hạo trước nay là người có trách nhiệm, chỉ cần kết hôn rồi sinh cho anh ấy một đứa con thì cho dù anh ấy có nhớ lại mọi chuyện cũng không thể rời bỏ tôi được.
Phương Ly không thể tin được là kẻ trước mặt lại có suy nghĩ này
- Tôi biết chịu đựng bất công khiến cô đau khổ, nhưng cô không thể dùng hôn nhân để mà trói buộc một người không yêu mình...như thế cũng là bất công với Lâm Hạo. Nếu như anh ấy hồi phục, biết người anh ấy cưới là cô...như thế khác nào lừa gạt...
- Thế nào là lừa gạt, đó là những gì tôi xứng đáng có được chứ không phải cô !
Lưu Nhã Đình lập tức lớn tiếng gạt phắt đi. Rồi cô ta đột nhiên hạ giọng trong nước mắt đầy tuyệt vọng
“Nhưng nào ngờ...chỉ còn một chút nữa là thành công thì ông trời lại tàn nhẫn khắc nghiệt. Vào cái ngày Lâm Hạo đưa tôi đi thử áo cưới, chúng tôi đặt chân đến cái nơi mà hết thảy những người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng kì lạ.
Linh cảm bất an quả thật không sai chút nào. Họ tranh thủ lúc tôi không để ý đã kéo anh ấy đến trước một khung ảnh rất to. Cô có biết bên trong là gì không ? Chính là...bức ảnh chụp hai người trong trang phục cô dâu chú rể.
Tôi không biết thứ đó từ đâu mà ra, nhưng tôi nguyền rủa nó. Bởi vì nó đã khiến Lâm Hạo nhớ lại hoàn toàn, để rồi ruồng bỏ tôi một cách dứt khoát không lưu luyến, sáu năm trời dài đằng đẵng cũng không cho tôi lấy bất cứ một cơ hội nào.
Và cũng chính ngày hôm đó, ông trời lại để tôi chứng kiến cảnh tượng anh ấy đờ đẫn đứng trước khung ảnh cưới rất lâu rất lâu, nước mắt lại một lần nữa rơi vì cô, miệng luôn lặp lại câu xin lỗi hạng đàn bà xấu xa đê tiện là cô...Tôi không cam tâm !”
Cơ thể Phương Ly không ngừng run rẩy đau đớn, nước mắt bất tận cứ tuôn rơi từ gò má cô lặng lẽ trào xuống ướt đẫm mảng chăn đang bị cô vấu chặt.
- Lâm Hạo đã vì cô mà hy sinh nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy, còn cô, đến cuối cùng đã làm được những gì để xứng đáng với anh ấy ?
Đứng trước lời chất vấn của Lưu Nhã Đình, cổ họng Phương Ly khô cứng, cô đau khổ vì không thể nào nói thành tiếng.
Lưu Nhã Đình thấy thế thì vô cùng thỏa mãn tiếp tục nói
- Là để anh ấy chịu đựng sự nhục nhã trước mặt cả thế giới này, là cam tâm tình nguyện gả cho người đàn ông khác hay là...khiến anh ấy cuối cùng đến mạng sống cũng không thể giữ được...
- Không ! Không phải !
Phương Ly gào lên điên loạn ! Cô không thể nghe thêm được nữa.
“Phương Ly, nếu như anh nói, chuyện năm đó tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu như anh nói, sáu năm qua anh chưa giây phút nào anh quên em, mỗi ngày đều đợi em trở về, nếu như anh nói, vào lúc em rời đi anh đã lao đến sân bay để giữ em lại nhưng ông trời không cho phép, nếu anh nói, thế giới này kể cả em đều hiểu lầm chuyện giữa anh và Lưu Nhã Đình, trước nay trong lòng anh chỉ có một mình em, thì em có tin anh không ?”
“Anh cho là giờ đây tôi còn tin anh được sao ? Nếu như anh chết đi trước mắt tôi thì có thể đấy !”
Lẽ ra cô nên tin anh, lẽ ra lúc đó cô nên nói là mình tin anh...
Là cô đã tàn nhẫn, là cô đã không do dự hết lần hết đến lần khác dùng dao đâm thẳng vào trái tim anh...
Chỉ đáng tiếc lúc hối hận thì đã muộn rồi...
Quá muộn rồi...
- Còn có chuyện thú vị hơn gấp nghìn lần những thứ mà tôi vừa nói. Cô có biết ai mới chính là kẻ đứng đằng sau gây nên tất cả những bi kịch này không ? Ai mới là kẻ gián tiếp hại chết mẹ nuôi của cô không ? Chính là người mẹ ruột Hoàng Di Mẫn vừa giàu sang vừa “ấm áp tốt bụng” của cô đấy ! - Lưu Nhã Đình lúc này không nhịn được nữa mà tuôn ra những lời lẽ cùng nụ cười tàn khốc nhất
Phương Ly nghe đến đó thì liền phản ứng mạnh dù không biết lý do gì Lưu Nhã Đình lại biết mối quan hệ giữa hai mẹ con cô.
- Cô điên rồi ! Mẹ ruột của tôi thì có liên quan gì đến chuyện này ! Tôi không cho phép cô buông lời vu khống bôi nhọ bà !
- Tôi bôi nhọ bà ta sao ?
Lưu Nhã Đình cười vang một cách khinh miệt rồi tức tốc lấy ra trong túi xách mình mang theo một vật ném thẳng xuống phía giường sát cạnh Phương Ly.
Rồi cô ta chậm rãi nói, từng câu nói đều như mũi dao găm sắc lạnh
- Vậy thì cô mau mở ra xem những chuyện tốt mà người mẹ ruột quyền quý của cô đã làm đi. Đúng là mẹ nào con nấy, đều là hạng đàn bà thâm độc, sống trên đời chỉ để gây ra đau khổ cho người khác !
Đột nhiên Phương Ly có linh cảm vô cùng khủng khiếp khi nhận ra đây là quyển nhật kí mà năm đó người mẹ xấu số của cô đã viết cho Lâm Hạo. Vì trên đó có đề là gửi cho anh nên sau khi bà mất, cô một trang cũng không đọc tới mà bọc lại một cách cẩn thận rồi đưa đến Lâm gia nhờ người trao tận tay cho Lâm Hạo.
Nhưng tại sao bây giờ Lưu Nhã Đình lại là người giữ nó.
Không để Phương Ly thắc mắc quá lâu, người trước mặt đã cho cô đáp án
- Vào cái ngày cô ra sân bay, Lâm Hạo cũng tái phát bệnh rồi ngất xỉu, đây là thứ rơi bên cạnh anh ấy khi đó. Tôi đã tranh thủ lúc trên dưới Lâm gia không ai để ý mà giấu đi, bởi vì tôi biết nếu như sau này có ngày cô đọc được nó thì hiểu lầm sẽ được hóa giải và cô sẽ trở về bên anh ấy. Nào ngờ Lâm Hạo lại bị cô hại chết, vậy thì giờ đây tôi sẽ dùng nó để cô phải chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết !
Trên giường bệnh trắng toát, Phương Ly không ngừng run rẩy, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm sóng lưng, bàn tay run rẩy lật giở từng trang từng trang, đọc kĩ từng chữ được viết trong đó.
Nét chữ quen thuộc này không thể nào sai được...
Phòng bệnh lúc lạnh giá như một cái hang động đầy tuyết, lúc lại nóng rực như lò thêu
Nước mắt lũ lượt trào ra trên gương mặt Phương Ly, càng lúc càng nhiều, ánh mắt cô hoảng loạn, trái tim đau khổ như bị cắn xé, miệng liên tục bẩm bẩm “Không đâu...không thể nào...”
Chính lúc Lưu Nhã Đình đắc ý cười sung sướng nhất, đột nhiên có người đẩy mạnh cửa bước vào.
Vừa chứng kiến cảnh tượng này, người đó đã lao ngay đến chỗ giường bệnh của Phương Ly, liên tục gọi tên cô, mặc cho cô không có bất kì phản ứng gì, cũng không động đậy, duy chỉ có nước mắt tiếp tục chảy .
- Phương Ly…em sao vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?
Giang Tuấn nắm lấy bàn tay nóng ran của cô, cái nóng hừng hực nơi lòng bàn tay truyền đến khiến anh kinh hãi.
- Cô đã làm gì cô ấy ? - Giang Tuấn quay đầu lại, căm giận trừng mắt nhìn Lưu Nhã Đình chằm chằm, hét lớn như đe dọa
- Anh muốn biết sao ? Thế thì anh cũng đọc thử đi, để biết đâu mới là bộ mặt thật của người mẹ mà anh luôn kính yêu !
- Đọc cái gì ?
Giang Tuấn lúc này mới nhìn lại thứ đang rơi trước mặt Phương Ly, chứa đầy nước mắt của cô.
Không chậm trễ một giây, anh cầm nó lên ngay.
Chỉ vài phút sau, toàn thân Giang Tuấn cứng ngắc, sự mâu thuẫn và giằng xé trong lòng khiến anh như sắp phát điên.
Thứ này là gì đây ?
Bịa đặt, tất cả đều là bịa đặt, lý nào mẹ anh lại là người như vậy ?
Không thể nào ! Anh không tin ! Anh không tin những chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm và toàn bộ đều do bàn tay sắp xếp của bà !
Còn nữa, cái gì mà Phương Ly là con ruột của bà mà anh lại chẳng hay chẳng biết gì ? Anh không tin !
Lần nữa quay đầu lại, nét mặt hoang mang kinh hãi của Giang Tuấn chuyển sang hung ác như muốn giết người
- Lưu Nhã Đình, thứ này là do cô đã ngụy tạo để khiến Phương Ly hoàn toàn sụp đổ và đem hết mọi chuyện vu oan giá họa cho mẹ tôi để thoát tội bỏ rơi Phương Ly của kẻ đó có đúng không ? Có tin tôi giết cô không ?
Không một chút sợ hãi, cô ta vẫn ung dung đắc ý nở nụ cười
- Giang Tuấn, tôi thật sự cảm thấy rất thương cảm cho anh vì có một người mẹ kế như vậy đấy. Từ đầu đến cuối, tình cảm bà ta dành cho anh đều là giả dối. Bà ta chỉ lợi dụng anh giữ vững vị trí Giang gia phu nhân dù không sinh được cho ba anh đứa con nào, rồi lại lợi dụng tình yêu của anh để danh chính ngôn thuận được sống chung với con gái ruột của mình mà không bị điều tiếng cùng ánh mắt của người đời. Tôi biết anh sẽ không tin, nhưng anh nhìn Phương Ly kia xem, nếu như quyển nhật kí này là giả thì cô ta sẽ có biểu hiện như vậy sao ? Chưa hết, tôi vẫn một bằng chứng khác, đó là...
Lưu Nhã Đình chưa kịp nói dứt câu thì cánh cửa phòng bệnh lần nữa bật mở. Lần này người đến không chỉ có một.
Vì chiều nay Lạc Lạc bận học thêm nên Đỗ lão gia lẫn Giang phu nhân đều sợ cô buồn, không hẹn mà gặp cả hai đều có ý định đến đây thăm cô rồi gặp nhau trước cổng bệnh viện.
Vở kịch đặc sắc càng lúc càng có đông khán giả theo dõi, nhất là “nhân vật chính” trong câu chuyện đang nói tới cũng xuất hiện khiến Lưu Nhã Đình quá đỗi đắc ý, tiếng cười càng lúc càng to hơn.
- Lưu Nhã Đình, cô đang làm cái trò gì ở đây vậy ? Mau ra ngoài !
Trực giác nhạy bén giúp Giang phu nhân vừa nhìn đã đoán biết tình hình, cố nén giận dữ cùng bất an, bà chạy đến toang định tống cổ cô ta ra ngoài. Lưu Nhã Đình cũng không chịu thua mà phản kháng lại.
Hai bên đang giằng co nhau thì bỗng một âm thanh trống giỗng chua xót truyền đến từ phía giường bệnh
- Dừng lại đi ! Lưu Nhã Đình...cô nói...cô còn bằng chứng...đó là gì...
Giang phu nhân nghe thế liền quýnh quáng lên
- Phương Ly, con tuyệt đối đừng nghe bất kì lời nào mà kẻ này nói. Tất cả đều là bịa đặt. Cô ta là một kẻ thâm độc, làm mọi thứ chỉ vì muốn hủy hoại con, muốn con phải nếm trải đau khổ, trả thù cho thằng nhóc đó vì con mà chết đi !
Lưu Nhã Đình nghe xong liền cười ha hả, lời nói châm biếm mỉa mai
- Vậy sao ? Tôi thấy câu này phải dành cho bà mới đúng đấy, thưa Giang phu nhân cao quý, một người mẹ vĩ đại có một không hai trên đời này ! Con gái bà có ngày hôm nay chẳng phải đều do bà ban cho cả sao ?
- Cô nói cái gì hả ? - Bà trừng mắt về phía Lưu Nhã Đình, muốn uy hiếp để cô ta sợ mà câm miệng - Có tin tôi gọi cảnh sát đến bắt cô tội vu khống không ?
- Được, vậy để mọi người cùng nghe xong cái này rồi báo cảnh sát xem họ sẽ bắt ai !
Lần này Lưu Nhã Đình lại lôi trong túi xách ra một vật màu đen. Là một chiếc bút ghi âm cỡ nhỏ.
Cô ta không chậm trễ lập tức mở lên cho mọi người có mặt cùng “thưởng thức”. Bên trong là đoạn đối thoại mà hôm đó Giang phu nhân đã bày cách cho cô ta giả mang thai rồi tạo dựng một vở kịch vờ bị Phương Ly hại cho mất đi đứa con, mục đích chẳng gì khác ngoài chia rẽ Phương Ly cùng Lâm Hạo, để Phương Ly mang cảm giác tội lỗi và hai người cả đời cũng không thể ở bên nhau.
Sợ sẽ có một ngày người đàn bà này trở mặt vì con gái ruột mà hủy hoại mọi thứ cô ta có nên Lưu Nhã Đình mới lén lút âm thầm ghi lại làm bằng chứng. Nào ngờ đó thật sự là một quyết định cực kì sáng suốt.
Giang phu nhân mặt mày tái mét kinh sợ, nhưng đôi mắt lại rực lửa kinh người, lúc này mới nhào tới giật lấy rồi ném chiếc bút ghi âm xuống sàn, tiện chân giẫm nát theo cơn tức giận.
Lưu Nhã Đình vẫn vô cùng bình thản
- Bà cứ cứ tiếp tục đi. Trong tay tôi còn giữ rất nhiều bản sao chép ra, muốn biết đoạn ghi âm này là thật hay giả chỉ cần mang cho chuyên gia giám định là được chứ gì. Thế nào, bà có dám không ?
Tiếp đó, cô ta một lần nữa đứng giữa căn phòng kể lại những gì được ghi chép trong quyển nhật kí, về thủ đoạn năm đó mà Giang phu nhân đã dùng để thành công đưa Phương Ly sang nước ngoài, cũng như mối quan hệ ân oán giữa bà cùng mẹ con Lâm Hạo.
Giang phu nhân muốn ngăn mọi chuyện lại nhưng Đỗ lão gia lại không cho phép.
Cuối cùng, Lưu Nhã Đình kết thúc bằng những sự thật gây sửng sốt tột độ
“Chiếc nhẫn năm đó trong tay Lâm Hạo là của người đàn bà này tặng cho mẹ anh ấy lúc hai người còn là bạn thân, sau đó mẹ anh ấy đưa nó lại cho anh ấy. Khi nhận ra chiếc nhẫn, cũng liền biết Lâm Hạo là con trai của kẻ mà mình oán hận nhất, bà ta liền giở thủ đoạn với một đứa trẻ vô tội, lợi dụng việc trên đó có khắc tên của bà ta để mà diễn một màn kịch bị mất cắp trang sức chân thật đến không chê vào đâu được.
Sau khi vu oan rồi tát Lâm Hạo xong, gọi ba anh ấy đến cũng là một phần trong kế hoạch này. Vì bà ta biết chắc Lâm lão gia sẽ không dám nhắc đến nửa chữ về người mẹ ruột tội nghiệp của Lâm Hạo, người phụ nữ mà ta ông ấy đã ngoại tình rồi sinh ra anh ấy. Nếu để Lâm gia mang vết nhơ này với người đời, để Lâm Hạo biết được sự thật bị che giấu đó thì nên thà là ông ấy cắn răng bắt con trai mình xin lỗi vì tội trẻ con tò mò lấy thứ không phải của mình còn hơn !
Tuy ba của Lâm Hạo đã chết nhưng chuyện này vẫn còn một người có thể xác minh nữa, chính là ông nội của anh ấy. Các người không tin thì có thể đi mà hỏi, một ông lão đã gần đất xa trời nhất định sẽ không nói dối”.
Thấy hết thảy những người mình thương yêu nhất lúc này đều nhìn mình bằng ánh mắt căm giận trách cứ, đau lòng cùng khó tin, thậm chí là rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng, Giang phu nhân dùng hết sức hét lên
- Dối trá, bịa đặt, tất cả đều là dối trá ! Mọi người đừng tin những gì cô ta nói !
Giang Tuấn thẫn thờ, trái tim tan nát, thế giới tươi đẹp trước đó của anh về người mẹ dịu dàng lương thiện này đều sụp đổ hoàn toàn.
Thật không ngờ, anh cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của bà, vì hoàn toàn tin vào màn kịch dối trá đó mà trách lầm người bạn thân nhất của mình ngần ấy năm. Chẳng những ra tay đánh cậu ấy mà còn tuyên bố chấm dứt tình bạn, phản bội lại lời hứa trước đó, cũng không cho cậu ấy lấy một cơ hội để giải thích nào.
Từ đầu đến cuối, kẻ xấu xa mang tội lỗi nhất chính là anh cùng người mà anh gọi là mẹ kia...
- Mẹ, rốt cuộc mẹ còn làm bao nhiêu chuyện xấu, giấu diếm bao nhiêu sự thật, lợi dụng bao nhiêu người, trên mặt còn mang bao nhiêu lớp mặt nạ nữa ! - Giang Tuấn không kiềm chế được mà hét to giận dữ trước mặt Giang phu nhân, đây là lần đầu tiên anh tỏ thái độ đáng sợ với bà như thế
- Không có, mẹ bị oan. Giang Tuấn, mẹ không có làm, con nhất định phải tin mẹ. Phương Ly, thật sự không phải mẹ làm...Đỗ Nguyên, anh tin em đúng không ?
Dù cố sức lay chuyển thế nào xung quanh đều không có phản ứng, Giang phu nhân bất lực gào thét xông tới kẻ đã khiến bà ra nông nỗi này
- Lưu Nhã Đình tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, không, tôi sẽ giết cô !
Hai bàn tay Giang Phu Nhân đưa lên lại tức thì bị cô ta giữ chặt, giọng điệu đầy bỡn cợt
- Giết tôi sao ? Tôi không sợ, cùng lắm chết rồi tôi sẽ sớm gặp lại Lâm Hạo. Nhưng trước khi chết tôi phải hoàn thành xong việc mà mình muốn làm đã.
Rồi Lưu Nhã Đình quay mặt nhìn về phía giường bệnh, nhìn về phía người con gái sắc mặt trắng bệch như kẻ đã chết kia.
Phương Ly giống như vừa bị sụp đổ, lại giống như đang trong cơn mơ tuyệt vọng không cách nào tỉnh lại, bộ dạng đáng thương cùng cực
- Phương Ly, để tôi nói cô biết sự thật cuối cùng này nhé. Mẹ ruột của cô, thứ đang chảy trong người bà ta không phải là máu mà là băng tuyết, người bà ta yêu nhất đến cuối cùng chỉ có bản thân bà ta mà thôi !
- Lưu Nhã Đình ! Cô mau dừng lại, bấy nhiêu là quá đủ rồi !
Giang Tuấn ngăn vì trông bộ dạng của Phương Ly lúc này anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, nhưng cuối cùng anh đã chẳng thể làm được
- Cô có biết đoạn video cô cùng Lâm Hạo ở buổi họp báo phim chính là bà ta đã thuê người tung ra, rồi lợi dụng tình hình hỗn loạn thúc giục anh Giang Tuấn cầu hôn cô, chưa hết, những kẻ ra mặt chỉ chứng Lâm Hạo bỏ rơi cô, sử dụng quy tắc ngầm cũng do bà ấy tìm đến, nói không chừng cái chết năm đó của mẹ nuôi cô cũng là bà ta đã thuê người dàn dựng...Có khả năng lắm, người đàn bà độc ác này có gì không dám làm chứ ?
- Không, không phải, Phương Ly, mẹ không hại hết người đàn bà đó, đúng là mẹ hận cô ta thấu xương, muốn cô ta chết đi, nhưng vụ tai nạn đó thật sự không có liên quan đến mẹ !
Rốt cuộc thì bà cũng đã thừa nhận...
Phương Ly dường như không thể nào trụ được nữa, cô dùng hết sức lực cuối cùng của mình để cố nói một câu, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt, cô đã không dùng tiếng “mẹ” thân thương nữa
- Bà nói tôi biết đi, căn bệnh của bà...là thật...hay cũng chỉ là một vở kịch...Hãy thề trên tính mạng của tôi, nếu bà nói dối, tôi sẽ chết...trước mắt bà...
Nghe đến đó, trong đầu Giang Tuấn đột nhiên tràn tới một ý nghĩ khiến bản thân giật mình không cách nào tin được đó là thật. Sau đó một luồng khí lạnh buốt truyền khắp cơ thể khiến đầu óc anh tê dại, toàn thân đau đớn.
Lẽ nào...sự thật đằng sau quyết định của cô...
Chính là...
Phương Ly vì lý do đó nên mới hy sinh tình yêu của mình, còn Lâm Hạo, là vì thành toàn cho ước nguyện của Phương Ly nên cũng lựa chọn như thế.
Đến cuối cùng, chỉ có anh là không hay không biết gì, cũng chẳng từng hy sinh thứ gì, vậy mà lại đi trách cô vì sao không xuất hiện ở đám cưới, vì sao lại tàn nhẫn cho anh hy vọng rồi bỏ mặc anh. Cho dù cô không phải bị bắt cóc đi chăng nữa, cho dù trong giờ phút đó cô thật sự đổi ý đi chăng nữa, thì cả đời này anh cũng không có tư cách để trách cô.
Nhìn dáng vẻ Phương Ly lúc này và nghe câu nói tàn khốc vừa rồi của cô, cổ họng Giang phu nhân tắc nghẹn, giọng nói lí nhí như tội nhân, nước mắt của sự thổ thẹn không ngừng rơi xuống má.
- Con gái...mẹ...mẹ...
“Nếu bà nói dối, tôi sẽ chết...trước mắt bà...”
Bà làm cách nào để tiếp tục đóng kịch được nữa đây ?
_CHÁT
Đỗ lão gia chứng kiến câu chuyện từ đầu đến giờ đã không còn có thể giữ bình tĩnh được nữa.
Trong lòng tràn ngập đau đớn cùng phẫn nộ, ông giáng một bạt tay vào má người phụ nữ mà đời này mình yêu thương nhất, người phụ nữ ông tâm niệm gần nửa đời người lại đã đem tình yêu cùng sự tin tưởng của ông phá hủy hoàn toàn.
- Tại sao bà lại trở thành một người phụ nữ nhẫn tâm độc ác như vậy ? Cuộc đời con gái chúng ta từng bước từng bước bị hủy hoại bởi chính bàn tay bà rồi bà có biết không ? Cả người mà nó yêu nữa. Những hy sinh mà cậu ấy dành cho Phương Ly so với kẻ làm mẹ như bà còn nhiều hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Tôi thật hối hận vì đã để con gái nhận lại mẹ, còn nhiều đêm khóc và cầu nguyện với trời xanh cho bệnh tình của bà xuất hiện kì tích. Thì ra, tất cả đều là giả dối. Từ nay về sau, Vân Hà và Phương Ly chỉ có ba thôi, còn mẹ chúng đã chết rồi ! Từ lúc sinh chúng ra thì đã chết rồi !
- Không, Đỗ Nguyên, xin anh đừng đối xử với em như vậy...
Giang phu nhân dùng sức níu lấy tay ông nhưng bị ông lạnh lùng gạt mạnh ra.
Túng quẫn, bà lao đến bên giường Phương Ly, nắm chặt lấy đôi bàn tay ướt đẫm nước mắt của cô
- Phương Ly, mẹ làm tất cả chỉ vì con thôi, con hãy tha thứ cho mẹ lần này đi, có được không...
- Đừng chạm vào cô ấy ! Cô ấy ra nông nỗi này chẳng phải đều là do bà cả sao ? - Giang Tuấn nắm tay Phương Ly vụt ra khỏi tay bà không chút do dự, giọng nói đanh thép
- Giang Tuấn...con...- Giang phu nhân không ngờ đến anh cũng không nhìn nhận mình nữa
Trái tim đau lòng đến tột độ, Giang Tuấn lạnh lùng cắt đứt tất cả
- Đừng gọi tôi là con, trong lòng bà, rốt cuộc tôi cũng chỉ là công cụ để bà đạt được mục đích của mình mà thôi. Còn nữa, người bà nên xin lỗi nhất ngoại trừ Phương Ly thì chính là Lâm Hạo. Nếu như hôm nay không phải Lưu Nhã Đình đứng ở đây, thì cậu ấy đến lúc chết đi cũng mang tiếng xấu và bị phỉ báng suốt đời, còn kẻ đã gây nên bi kịch cuộc đời cậu ấy lại sống ung dung vui vẻ. Tôi thật sự rất hối hận vì trước nay luôn tin tưởng và nghe theo những lời mà bà nói. Từ nay về sau, bà không còn là mẹ của tôi nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy bà nữa !
Giang Tuấn vừa dứt lời, Phương Ly ngồi bên cạnh đang run rẩy bỗng dưng thở dốc, toàn thân cô run lên bần bật, khuôn mặt cũng từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng khác thường.
Nước mắt cô lũ lượt tuôn ra như suối, tiếng khóc thút thít của sự kiềm nén bỗng dưng trở thành âm thanh gào khóc thảm thiết.
“Aaaa”
“Aaaa”
Không dừng lại ở đó, cả người Phương Ly không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền như không thể mở ra lần nữa, trái tim tan nát đến không thở được, toàn thân cô giãy giụa một cách đau đớn, rồi rất nhanh chóng chuyển thành co giật.
Đỗ lão gia mặt mày tái mét cuống cuồng chạy đi gọi bác sĩ, Giang Tuấn cùng Giang phu nhân hoảng hốt đến tột độ không ngừng bên cạnh giữ lấy tay cô, thản thốt gọi tên cô như sợ chỉ cần vụt mất một giây thôi thì cô sẽ rời xa họ mãi mãi
- Phương Ly...em làm sao vậy ?
- Phương Ly, mẹ biết sai rồi, cầu xin con, đừng làm mẹ sợ ! Muốn trừng phạt mẹ thế nào cũng được, nhưng xin con đừng xảy ra chuyện !
- Phương Ly em phải mạnh mẽ lên, em còn nhớ những gì mình đã hứa ở biển không ? Em còn nhớ những gì mà Lâm Hạo đã nói trong thư không ? Em phải vượt qua, nhất định phải vượt qua, bằng sự mạnh mẽ của mình viết nên một kì tích có được không ?
Phương Ly bị cơn ác mộng kinh hoàng hành hạ khiến cô một lần nữa không muốn tỉnh dậy, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát khỏi đau đớn đang giày vò.
Mặc cho Giang Tuấn cùng Giang phu nhân liên tục nói bên tai nhưng cô lại như chẳng nghe thấy gì cả.
Đau đớn như xé toạc toàn bộ cơ thể, chính vào lúc tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả thì một âm thanh dịu dàng quen thuộc lại truyền tới
Giống như anh đang ở đây, ngay lúc này, bên cạnh cô...
Giống như anh kì thực chưa từng rời xa cô...
“Phương Ly…
Em còn nhớ anh đã nói gì với em không ?
Dù ở bất kì đâu anh vẫn luôn muốn thấy em sống một cuộc đời thật hạnh phúc
Còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi em ở phía trước, em không thể từ bỏ dễ dàng như vậy
Bằng sự mạnh mẽ của mình, em nhất định sẽ làm được
Nhất định em sẽ làm được...
Mở mắt ra đi, rồi ngày mai tươi đẹp lại bắt đầu, có được không ?”