Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 206: Cưỡng ép




Anh biết em từ nhỏ đến lớn không thích đến bệnh viện, nhưng nghe lời anh có được không? Đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra và chăm sóc. Những vết thương này nếu lỡ đến ngày cưới của chúng ta vẫn không lành thì em làm sao mặc váy cưới, trở thành cô dâu xinh đẹp hoàn mỹ nhất đây?

Phương Ly cứng đờ người, sau đó cả người cô run rẩy kích động

- Anh…nói gì cơ? Ngày cưới...

- Em sao thế? Hôm nay trông em lạ lắm! Không có chuyện gì chứ? - Giang Tuấn nhíu mày quan sát sắc mặt cô

- Em…không…sao…

- Nghe anh, đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, anh không muốn cô dâu của anh có bất kì sự không thoải mái nào trong thời gian này.

Phương Ly cố giấu hết sự hoảng loạn, gắng gượng để giữ bình tĩnh nhưng trong đầu là muôn vàn rối rắm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế giới cứ như điên cuồng đảo lộn trước mặt cô?

Không được, cô phải vận dụng trí óc của mình thử phân tích xem.

Giang Tuấn bảo sắp sửa tổ chức đám cưới “với cô’’, nhưng cô tuyệt nhiên đảm bảo người anh đang nói đến ‘’không phải cô’’, nhưng rõ ràng anh nhìn vào mặt cô mà nói, nếu không phải cô thì còn có thể là ai?

Là ai…

Là…

Hai mắt Phương Ly trợn trừng thản thốt, máu trong người như kết thành một khối!

Là…chị Vân Hà!

‘’Phải rồi, tôi nghe nói là cô sắp kết hôn! Chúc mừng cô!’’

“Cô vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, lại được gả vào gia đình danh giá.’’

Cộng thêm mấy lời lúc nãy anh tài xế đã nói với cô văng vẳng bên tai, Phương Ly cam đoan rằng trên trời dưới đất không còn cách giải thích nào hợp lý hơn cho những chuyện hoang đường này nữa.

Vậy là chẳng những mấy người khi nãy nhìn nhầm cô thành chị Vân Hà mà chính Giang Tuấn cũng nhầm lẫn, hèn gì anh cứ nói mấy lời thân mật khiến cô không cách nào tin được.

Khoan đã…nếu vậy thì chẳng phải anh là…’’anh rể tương lai’’ của cô?!!

Và sở dĩ chị Vân Hà không kể cho cô nghe về chuyện chị và Giang Tuấn sắp kết hôn là vì không biết nên bắt đầu kể từ đâu, dẫu sau thì Giang Tuấn trước kia đối với cô cũng…, hơn nữa ắt hẳn chị cũng e ngại rằng chuyện này khiến cô thêm suy nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến sự phục hồi trí nhớ.

Nhất định là thế rồi.

Phương Ly khẽ quay đầu sang nhìn anh, trong đôi mắt đen láy như có một làn sương mù che phủ, tự nhiên khóe mắt cay cay không hiểu vì sao.

‘’Giang Tuấn, anh nhất định phải hạnh phúc. Hãy chăm sóc tốt cho chị hai của em nhé!’’

………………..

- -------------Biệtthự Giang gia-----------

Phương Ly mở tủ lấy quần áo rồi chạy nhanh vào phòng tắm. Cũng may khi nãy trên xe, sau ba lần bốn lượt năn nỉ Giang Tuấn không cần đến bệnh viện thì cuối cùng cô cũng thành công. Cả đời cô ghét nhất là nơi đó.

Vốn dĩ nơi cô muốn về nhất chính là biệt thự Lâm gia, nhưng với cái bộ dạng thảm hại thế này thì làm sao xuất hiện trước mặt mọi người và chị hai của mình được, hết cách chỉ còn biết tiếp tục đóng giả chị Vân Hà thực hiện yêu cầu của Giang Tuấn là theo anh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ. Sau đó cô nhất định sẽ lập tức nói lời tạm biệt.

Thật ra lý do lớn nhất Phương Ly không mở miệng nói mình không phải chị Vân Hà chính là sợ Giang Tuấn thấy xấu hổ khi nhận nhầm hai chị em cô với nhau.

Nhưng mà nói đi nói lại, khi nãy tình huống hỗn loạn như vậy, người cô lại tơi tả và dính đầy trứng gà, cũng không mở miệng nói chuyện, khó trách anh không nhìn ra được.

Điều chỉnh lại tâm trạng Phương Ly mới thay đồ bước ra ngoài. Vết thương trên người hầu hết đều đã được bộ quần áo che đi.

Cửa vừa mở đã thấy dáng người cao ngạo đứng ở giữa căn phòng đứng cách đó không xa nhìn cô một lượt từ đầu đến chân như đang thưởng thức phong cảnh đẹp.

- Anh…sao tự dưng lại đứng ở đây? - Phương Ly giật mình, rồi lại thấy ngượng ngùng vô cùng

- Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, em đừng lúc nào cũng dè dặt như thế có được không? - Trái lại anh cong môi cười thoải mái tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang co lại của cô

Phương Ly cảm thấy trong giờ phút này việc đóng kịch thật sự cô không làm được nữa.

Hít nhẹ một hơi rút tay về, cô đem hết ‘’sự thật’’ nói ra

- Giang Tuấn…à không, bây giờ phải gọi là ‘’anh rể’’ mới đúng. Anh đừng nói mấy lời như vậy nữa, thật ra…em…không phải là chị Vân Hà đâu, em là Phương Ly…

- Cái gì? - Một câu nói của Phương Ly làm cho Giang Tuấn ngây ngẩng cả người sau đó toàn thân cứng đờ như tượng đá

Phương Ly không hề nhận thức được chuyện đáng sợ sắp xảy đến với mình, cũng không nhận ra sắc mặt như rơi xuống vực thẳm của Giang Tuấn, chậm rãi nói tiếp cùng nụ cười thuần khiết trên môi

- Em không biết chị Vân Hà có kể anh nghe hay chưa, hơn một tháng trước em bị tai nạn giao thông, bác sĩ bảo do não bị chấn thương nên em không còn nhớ được những kí ức trong sáu năm qua nữa. Thật không ngờ em chỉ ngủ có một giấc mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy, em đã trở thành vợ của Lâm Hạo, còn anh lại chuẩn bị cưới chị hai em, trở thành anh rể của em. Chúng ta đều sắp sửa trở thành người một nhà cả rồi, những hiểu lầm trong quá khứ hãy xem như cát bụi mà xóa hết, sau này cùng nhau sống thật bình yên vui vẻ có được không anh?

Anh nhìn cô trân trân đến một cái chớp mi cũng không có để khẳng định sự thật rằng người vừa nói ra mấy lời trên chính là cô.

- Mất trí nhớ, em nói em bị mất trí nhớ của sáu năm qua? Em đang đùa với anh có đúng không? - Giang Tuấn giương ánh mắt khẩn thiết nhìn cô, hơi thở tắc nghẽn tuyệt vọng bao trùm lấy anh

- Em cũng ước gì mình không quên đi mọi thứ. Nhưng mà chắc sẽ mau chóng nhớ ra thôi! À, mà em phải về đây, hôm nào có thời gian chúng ta hẵn nói chuyện sau nhé!

Lúc này Phương Ly mới nhận ra được sắc mặt anh không ổn, vả lại nãy giờ ra ngoài cũng khá lâu.

Cô lập tức rời đi, nhưng nào ngờ Giang Tuấn lại nhanh hơn, anh vừa thấy cô chạy ngang mình thì đã thuận thế kéo cô lại.

Anh túm lấy cổ tay của Phương Ly bị bóp mạnh, vô tình chạm phải vết thương khi nãy khiến cô đau đến không mở được mắt.

- Em mới gọi anh là gì? Em nói ai là chồng của em?

Mỗi tiếng gọi ‘’anh rể’’ của cô cất lên đều làm tim anh đau như bị kim đâm vạn mũi.

- Đau…anh làm gì vậy? Lâm Hạo là chồng em, sáu năm trước tụi em cưới nhau rồi còn có với nhau Lạc Lạc, anh biết rồi vì sao còn hỏi nữa chứ?

Những ngón tay đang túm lấy cô chợt tê cứng lại, cơn ác mộng đáng sợ nhất dường như hiện ra trước mặt anh.

Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì, người đáng bị trừng phạt rõ ràng là hắn chứ sao lại là anh?

Giang Tuấn không phải một kẻ ngu ngốc, nhìn thấy ánh mắt nụ cười của cô, đích thực là Phương Ly của sáu năm về trước, cộng thêm nghe được những lời trên, lại biết chuyện hai chị em song sinh của cô giống nhau như đúc và đều học diễn xuất ở nước ngoài, anh liền đau đớn căm phẫn khi nhận ra suốt thời gian qua không ngờ cả mình lẫn Phương Ly đều là con cờ trong màn kịch mà kẻ khác đã sắp xếp.

Là hắn ta và người con gái xấu xa đó…cả hai đã bắt tay nhau rắp tâm lên kế hoạch, dùng thủ đoạn nham hiểm hòng chia rẽ anh và Phương Ly.

Để rồi một kẻ danh chính ngôn thuận chiếm đoạt được cô, cả thể xác lẫn tinh thần, người kia thì ngang nhiên đắc ý thay thế cô gả cho anh và từng bước trở thành thiếu phu nhân gia tộc giàu có.

Nghĩ đến đó, cả người Giang Tuấn đều tràn ngập phẫn nộ cùng sát khí nguy hiểm, đôi mắt rực lửa đầy căm giận.

- Phương Ly, anh không biết họ rốt cuộc đã làm gì khiến em quên đi chuyện trước kia, nhưng em nghe cho rõ đây, Lâm Hạo đó không chẳng những không phải là chồng của em, mà sáu năm trước hắn ta còn từng tàn nhẫn bỏ rơi em để nối lại tình xưa với Lưu Nhã Đình, cầu hôn cô ta, khiến em ôm bao cay đắng và tủi nhục rời xa nơi này.

Anh tiếp tục lớn tiếng khẳng định

- Còn nữa, cô dâu của anh không phải là người chị hai xấu xa đê tiện đó của em mà chính là Phương Ly em. Ngày hai mươi tháng này chúng ta sẽ cùng nhau bước vào lễ đường! Anh là em mới là một cặp trời sinh, thế giới này không ai không biết. Không tin thì em có thể bước ra khỏi đây tìm đại một người mà hỏi đi!

Phương Ly hô hấp khó khăn, đầu óc cô trống rỗng đầy hoang mang, ngực phập phồng, hơi thở rối loạn, cứ tưởng như không thở được.

Sau đó, cô điên cuồng lắc đầu, cố gắng gạt bản thân rằng Giang Tuấn sau sáu năm vẫn chưa thôi buông bỏ ý định với cô, vừa rồi lại biết được cô hoàn toàn mất đi kí ức nên mới bịa đặt nên một câu chuyện hoang đường nhằm mục đích muốn kích động và chia rẽ cô cùng Lâm Hạo.

Không thể là sự thật, điều anh nói tuyệt đối không thể nào là sự thật...

Phương Ly run rẩy, nắm chặt bàn tay lạnh toát của mình, cô quyết liệt phủ nhận ngay

- Không! Anh nói bậy! Tôi là vợ của Lâm Hạo! Tôi không phải là vợ sắp cưới của anh!

Câu trả lời của cô khiến cả người anh chết lặng, hai nắm tay siết chặt lại, từng tế bào giác quan trên người đều tràn ngập phẫn nộ.

Anh vốn nghĩ hạnh phúc bản thân khao khát suốt ngần ấy năm đã nằm gọn trong lòng bàn tay nào ngờ đến giờ phút cuối cùng lại bị kẻ khác dùng thủ đoạn đê tiện để mà cướp lấy, phá hủy nó trong nháy mắt.

Nỗi đau này cô sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được…

Cũng không ai khác trên thế gian này có thể hiểu được…

- Em không tin đúng không? Vậy anh sẽ đi bắt hắn ta chính miệng nói ra hết sự thật rồi giết chết hắn!

- Không được!

Phương Ly hoảng sợ túm lấy tay anh mà hét lên

- Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm hại anh ấy, tôi sẽ... đến lúc đó tôi sẽ giết anh... để trả thù cho anh ấy, sau đó cùng chết với anh ấy!

Toàn bộ cơ mặt Giang Tuấn đông cứng, mạch máu cũng khó mà lưu thông.

Phương Ly lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như ác quỷ sắp bắt linh hồn của anh, so với ban nãy sự lạnh lẽo ấy còn tăng lên gấp bội khiến cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Mới rồi chính cô cũng không biết mình đang nói gì nữa, nhưng những chuyện đáng sợ đó tuyệt đối không thể xảy ra, cho dù có phải liều cái mạng này cô cũng phải ngăn nó lại

- Em muốn giết anh, em vì một kẻ như vậy mà muốn giết anh!

Trong nháy mắt, sự sỉ nhục cùng oán hận gần như đạt tới đỉnh điểm anh đè cô xuống giường sau đó đôi môi không một chút thương tình điên cuồng chiếm lấy môi cô.

Anh muốn cô nhớ mãi cảm giác này nên động tác càng mạnh hơn, hơi thở nóng ran lan tỏa, sự chà sát khiến cô đau đớn.

Phương Ly co người vùng vẫy, hoảng loạn đau đớn. Thấy nhục nhã và có lỗi với chồng mình vô cùng, cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra rồi tát vào mặt anh

- Anh làm cái gì vậy hả? Tôi không cho phép anh chạm vào người tôi!

Cơn phẫn nộ làm cơ thể yếu ớt của cô run rẩy, xấu hổ và tức giận, nước mắt không kiểm soát cứ liên tục rơi xuống, từng giọt mặt chát chua xót tận cõi lòng cô.

Giang Tuấn ngửa mặt cười lớn, tiếng cười vừa thống khổ vừa bi ai.

Tiếng la của cô không khiến anh hồi tâm chuyển ý mà ngược là đem cơn tức giận của anh lên đến tột đỉnh.

Cô dâu tương lai của anh, người con gái mà anh yêu thương quý trọng bằng cả mạng sống này, cho dù khao khát đến nhường nào cũng không dám chạm vào vì muốn tôn trọng ý nguyện của cô, muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn của cả hai, vậy mà một tháng trước khi đám cưới diễn ra cô lại sống chung nhà làm vợ một người đàn ông khác, trong khi anh là chồng chưa cưới của cô lại bị cô cảnh cáo không được chạm vào thậm chí còn muốn giết chết anh.

Trên đời còn chuyện gì trên đời nực cười hơn chuyện này không?

Dứt khoát đẩy cô ngã lại giường, lần thứ hai môi anh áp sát môi cô, cô kiên quyết không chịu hé răng, mím chặt môi lại chống cự lại, liên tục nghiêng đầu né tránh.

Nhưng chẳng có tác dụng bao lâu, anh đã nhanh chóng chạm đến được đôi môi mềm mại yếu ớt, đầu lưỡi tham lam muốn trượt vào trong miệng nhỏ mà đánh chiếm.

Phương Ly quyết tâm không cam chịu như khi nãy nữa, cô dùng răng cắn lấy môi anh đến chảy cả máu.

Cảm giác đau buốt cùng mùi máu sộc vào miệng, anh giật mình rời khỏi môi cô.

Cô gái nằm phía dưới thời khắc này nước mắt giàn dụa, mặt mày tái nhợt, như thể một đóa hoa dập nát.

Đây là điều anh muốn nhìn thấy, đây là thứ anh luôn khát khao có được sao?

Không, không phải, thật sự không phải!

Anh cởi áo khoác của mình đắp lên thân thể đang run rẩy của cô, đau xót, vội vã dùng tay lau nước mắt cho cô, cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt mang đầy sự ân hận và tự trách.

Ít phút trước, anh căm hận hắn ta đến thấu xương vì đã dùng thủ đoạn bỉ ổi huỷ hoại đi sự thuần khiết của cô nhất nhưng nào ngờ chính anh cũng lại thực hiện hành vi đê tiện giống như vậy.

Anh thật đáng khinh.

- Xin lỗi, xin lỗi. Anh điên rồi…

Phương Ly ngồi dậy, nước mắt vẫn còn động trên bờ mi, cô căm phẫn nhìn anh rồi lại bật khóc.

- Tại sao lại làm thế với tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì sai? Tôi đáng bị như vậy sao?

Bàn tay run rẩy của anh đặt lên vai cô, khẳng định có cô trong lòng rồi mới chắc chắn tuyên bố

- Anh biết em cũng là người bị hại trong chuyện này, bị người ta mang ra sắp đặt. Em chẳng có lỗi gì cả, người có lỗi là anh, anh đã bị ghen tuông làm cho mất khống chế không thể giữ được bình tĩnh. Nhưng em nhất định phải tin anh, những gì lúc nãy anh nói hoàn toàn là thật. Anh của sáu năm trước làm sai rất nhiều chuyện, nhưng anh của sáu năm sau chưa bao giờ có ý nghĩ ép buộc em, anh muốn mỗi khi anh hôn em, cùng với em, thì trong lòng em chỉ có mỗi anh, là cam tâm tình nguyện chứ không phải là run rẩy hay kinh sợ...

Phương Ly như bỏ ngoài tai những lời anh nói, chỉ có nỗi sợ hãi còn tồn đọng trong người, cô hất lấy bàn tay đang giữ cơ thể mình ra, dùng răng cắn lấy môi dưới để ngăn bản thân bật ra tiếng khóc

- Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…! Không! Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn về nhà!

Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, lời nói và thái độ chán ghét tận xương tủy, trái tim anh như có ngàn mũi dao đâm vào, từng nhát từng nhát cứa thật sâu, đau đến tận tâm can.

- Anh không thể để em đi, trở về bên cạnh tên cầm thú đó thì càng không được. Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra anh cũng không buông tay em ra đâu, không có bất kì ai so sánh được với em, cũng không có bất kì ai thay thế được vị trí của em trong tim anh. Phương Ly, chỉ cần em chịu ở lại, làm cô dâu của anh, anh xin thề sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau khi chúng ta cưới nhau cũng vĩnh viễn không bao giờ nhắc đến. Anh sẽ nâng niu quý trọng em cả đời, không để ai tổn thương đến em nữa.

Những lời từ tận đáy lòng của anh vẫn chẳng thể lay động được quyết định của cô

- Tôi muốn về nhà, tôi muốn ở bên cạnh chồng và con trai của tôi, nếu anh còn cưỡng ép tôi, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh cho anh xem!

Những ngón tay Giang Tuấn kêu lên răn rắc, hốc mắt anh ửng đỏ, cả gương mặt nhuộm màu của tăm tối, phẫn nộ hét lên

- Anh đã nói tất cả đều là lừa gạt, hắn ta không phải là chồng em, kể cả Lạc Lạc cũng không phải là con em…

- Anh…anh nói cái gì? Anh nói Lạc Lạc…- Phương Ly chấn động, mắt cô mở to nhìn thẳng như muốn nuốt chửng anh, không thể tin được anh vì muốn có được cô mà bịa ra được câu chuyện hoang đường đến mức này.

Lạc Lạc gọi cô bằng mẹ, thằng bé đáng yêu và giống cô như đúc, lý nào lại không phải con trai của cô chứ?

- Anh còn nói linh tinh nữa tôi sẽ không tha cho anh đâu! Lạc Lạc rõ ràng là con trai của tôi, là con trai của tôi cùng anh ấy!

Giang Tuấn nheo mắt, ánh mắt xanh thẫm, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng còn chứa đựng nỗi oán hận điên cuồng.

Anh hiểu rõ tính cách của Phương Ly cùng sự mê muội cố chấp của cô sáu năm trước, cũng giống như cái ngày hôm ấy trong bệnh viện, dù anh có nói khản cổ rằng kẻ đó là người xấu cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của cô.

Thế thì…chỉ còn một con đường duy nhất mà thôi…

Đôi mắt Giang Tuấn xanh thẳm tựa đáy hồ hướng về phía cô nhưng cô không cách nào nhìn thấu được tâm trạng của anh

- Phương Ly, những chuyện trước đây em thật sự không còn nhớ nữa sao? Kể cả chuyện chúng ta có con với nhau.

- Anh…nói bậy…cái gì vậy? - Phương Ly không hề nghĩ sẽ nghe câu nói này, cô run rẩy, đáy mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng sợ hãi

Hai bàn tay anh nắm chặt lại…

So với việc mất cô…

Thì anh thà để bản thân hóa thành ác quỷ còn hơn…

- Lạc Lạc…là con của chúng ta…