Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 201: Ghen




Lâm Hạo trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi rằng Lạc Lạc lại có thể thốt ra những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.

Phương Ly kinh ngạc, khuôn mặt cô dần dần chuyển sang màu trắng bệch, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Lạc Lạc

- Lạc Lạc, có đúng là bác sĩ đã nói như vậy với ba con không? Trẻ con không được nói dối!

Mở miệng hỏi cho có lệ là vậy chứ cô biết đứa con trai này của mình sẽ không bao giờ nói dối, hơn nữa còn là chuyện hoang đường và khủng khiếp như vậy, với lại loại tình huống này một đứa mới trẻ năm tuổi còn không biết nó là gì thì làm sao có thể bịa ra cho được chứ.

- Lạc Lạc không có nói dối, là bác sĩ đã nói như vậy!

Tim Phương Ly kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài.

‘’Vợ của anh có thai được bảy tuần’’

Người được nhắc đến tuyệt nhiên không lý nào có thể là cô. Vậy thì…

Bỗng dưng, một ý nghĩ tàn nhẫn vụt qua tâm trí Phương Ly, nó giống như mũi dao găm đâm vào ngực cô đau buốt vô cùng.

Vừa rồi, mới vừa về đến nhà Lâm Hạo đã vội vội vàng vàng bế cô vào đây, rối rít run rẩy nói lời xin lỗi cô, sau đó là cảm ơn, rồi liên tục ôm hôn Lạc Lạc với thái độ hết sức phấn khởi cùng vui mừng.

Phương Ly cô có mù cũng nhận ra được hôm nay anh thật sự rất kì lạ, hoàn toàn không phải là anh của ngày thường.

Hóa ra Lâm Hạo không phải có bệnh như cô đã nghĩ mà là...

Anh vui mừng vì sắp sửa được làm cha…

Nên anh mới liên tục ‘xin lỗi’ vì đã phản bội cô và ’cảm ơn’ vì cho rằng cô sẽ khoan dung mà tha thứ…

Cô rất muốn tin anh, tin rằng đó chỉ là suy đoán vẩn vơ của mình thôi, nhưng mà…

Mọi thứ hợp lý đến mức không thể hợp lý hơn!

Từ lúc cô tỉnh lại đến đây anh chưa từng gần gũi cô với tư cách một người chồng. Nếu như đêm nào Lạc Lạc không ngủ cùng thì y như rằng anh nhất định sẽ sang chỗ khác ngủ, để cô lại một mình giữa căn phòng rộng lớn trống vắng, thậm chí còn không biết bao nhiêu lần né tránh và lờ đi nguyện vọng của cô cho dù đến Lạc Lạc cũng mong mỏi có em trai em gái biết bao nhiêu.

Có người đàn ông hai mấy tuổi khỏe mạnh yêu vợ nào mà lại như thế không?

Một thời gian dài không chạm vào vợ cũng không muốn cùng vợ sinh con.

Không sai…chính là như vậy!!!

Anh có người phụ nữ khác bên ngoài…

- Lạc Lạc, con mau về phòng ngủ trưa đi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với ba con.

Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời chạy ngay đi.

Căn phòng rơi vào im ắng đến tiếng thở cũng có thể nghe thấy.

Phương Ly không còn dáng vẻ thẹn thùng như lúc trưa mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng giống hệt lần đầu gặp lại anh sau khi về nước

- Chuyện Lạc Lạc vừa nói có thật không?

- Không lẽ…em cho rằng anh như vậy sao? - Lâm Hạo ngớ người vì nhận ra sự lạnh nhạt và không tin tưởng trong giọng nói của cô

- Vậy anh nói đi, rằng anh không có cùng con đến bệnh viện, rồi sao đó…- Cổ họng Phương Ly nghẹn ứ không sao nói tiếp được, rất hy vọng rằng đây chỉ là hiểu lầm.

Cô không phải loại phụ nữ vô lý, tận đáy lòng cô rất tin tưởng anh và đã cho anh một cơ hội để giải thích.

Lâm Hạo anh cho dù có ngốc đến thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhận ra được cảm xúc của Phương Ly lúc này.

Anh vốn không phải là người thích đem chuyện riêng tư của người khác ra nói, đối phương còn là phụ nữ, nhưng mà có lẽ giờ phút này đó là cách nhanh nhất và tốt nhất khiến Phương Ly không phải đau đớn vì hiểu lầm rằng anh phản bội cô nữa.

Mặc khác, cô cùng Triệu Ngọc Mai là bạn thân, chuyện này cho dù bây giờ không tiết lộ thì trước sau gì cô cũng biết thôi.

- Bạn thân em - Triệu Ngọc Mai có thai rồi, lúc nãy anh đưa cô ấy vào bệnh viện, bác sĩ hiểu lầm anh là chồng cô ấy nên mới nói mấy lời đó với anh và Lạc Lạc cũng vô tình nghe được!

- Ngọc Mai có thai sao? Anh đừng gạt em, cậu ấy và anh Thiếu Dương còn chưa kết hôn mà làm sao có chuyện đó được. Hơn nữa cho dù có thì lý gì người đưa cậu ấy vào bệnh viện không phải anh Thiếu Dương mà lại là anh. Hai người vốn đâu có ưa gì nhau, từ trước đến nay em chưa từng thấy anh xuất hiện cùng cậu ấy, sao hôm nay lại… - Cô thấy lời giải thích của anh quá mâu thuẫn và khó tin

Lâm Hạo hơi sững sờ ngán ngẩm. Đúng là không ngoài dự đoán, Phương Ly có mất trí nhớ hay không bản tính vẫn bảo thủ, lúc nào cũng cho rằng nam nữ yêu nhau luôn phải tuân theo quy luật như vậy, hẹn hò, kết hôn, sau đó mới có thể sinh con.

- Anh biết bây giờ có nói thế nào cũng không khiến em tin tưởng hoàn toàn được, vậy để đích thân em xác nhận với Triệu Ngọc Mai đi.

Lâm Hạo nói rồi lấy trong túi ra chiếc điện thoại, ấn gọi số của Ngọc Mai rồi trao nó cho Phương Ly.

Dường như đã từ rất lâu rất lâu rồi không được sờ tới thứ này nên Phương Ly có phần luống cuống và trong lúc bối rối cô ấn nhầm nút loa ngoài

- Alo? - Chất giọng lạnh lùng khó chịu vang đến từ đầu dây bên kia

- Ngọc Mai, là mình đây! Mình muốn hỏi cậu, có phải mới vừa nãy…cậu đi cùng với chồng mình và Lạc Lạc đến bệnh viện không?

Ngọc Mai rất nhanh đã đáp lại, giọng khẳng định đầy chắc chắn

- Đi cùng chồng cậu? Không có!

- Cậu…thật sự không có đi cùng anh ấy đến bệnh viện sao? Cậu thề đi!

Lâm Hạo đôi môi mím chặt, cảm nhận được sự run rẩy bất an từ trên người Phương Ly.

Một người là bạn thân nhất của cô, một người là chồng cô, có ai hiểu được sự giằng xé trong lòng cô lúc này khi trong hai người lại có một người đang nói dối.

- Được, mình thề, nếu như trưa nay mình có đi cùng chồng cậu đến bệnh viện thì cả đời này mình không lấy được chồng, làm chuyện gì cũng thất bại!

Tia hi vọng cuối cùng trong mắt Phương Ly tắt phụt, đôi mắt long lanh trở nên vô hồn.

Cô cắn môi không để nước mắt chảy ra, nhưng rốt cuộc lí trí không ngăn được cảm xúc đau đớn nơi trái tim.

Người run lẩy bẩy, từng giọt từng giọt nước mắt nhanh chóng chảy dọc hai bên má rồi rớt trên sàn nhà.

Dường như rất lâu rồi Lâm Hạo không thấy căng thẳng lo sợ như lúc này, anh vội vàng giật lại điện thoại rồi ôm cô vào lòng

- Phương Ly, Triệu Ngọc Mai vì ghét anh và không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này nên mới phủ nhận như vậy. Em phải tin anh, ngoại trừ em ra anh đều không có cảm giác và cũng không bao giờ chủ động chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác nên tuyệt đối không có chuyện như em đã nghĩ.

- Phải rồi, anh đâu có chạm vào người ta, anh chỉ làm người ta có thai thôi! - Cô hét lên trong cơn ghen tức - Sau đó còn không biết xấu hổ tiếp tục đem Ngọc Mai ra mà bịa chuyện lừa gạt tôi!

Hôm trước cô chỉ cần là tưởng tượng đến cảnh chồng mình ngồi cạnh trò chuyện cùng người con gái khác trong công viên cũng đủ khiến bản thân bứt rứt khó chịu đến nhường nào rồi, huống chi lần này…

Phương Ly hận một nỗi không thể xem thử cô gái đó rốt cuộc là ai, có điểm nào hơn cô mà có thể khiến anh phản bội lại một người vợ dịu dàng nết na hiền thục như cô chứ!(^^)

- Buông tôi ra! - Cô tức giận, dùng hết sức lực đẩy mạnh người anh - Đừng có chạm vào người tôi!

Ánh mắt Lâm Hạo sững sờ dán chặt vào Phương Ly. Ngay trong khoảnh khắc này, anh thấy rõ sự chán ghét trong mắt cô.

Hoàn toàn là chán ghét!

Phương Ly biết rõ, chồng cô là một người diện mạo xuất chúng, luận gia thế luận địa vị điểm nào cũng nổi trội hơn người, nhất định là bên ngoài có rất nhiều cô gái nhòm ngó. Nhưng cho dù là vậy anh cũng không thể phản bội cô đến mức trắng trợn như thế.

Nhìn xem, những cặp vợ chồng khác người ta ân ân ái ái, có thể cùng nhau ra ngoài thoải mái dạo chơi giữa chốn đông người, cho dù là buổi tối hay cuối tuần.

Còn cô thì sao?

Mỗi ngày đều quanh quanh quẩn quẩn, nếu không phải phòng ngủ thì là nhà bếp, nửa bước cũng không được phép rời khỏi căn biệt thự này. Từ ngoài trông vào thì cô có khác gì tình nhân hay giúp việc của nhà anh không?!

Quan trọng hơn là trong khi bản thân mỗi ngày ở nhà trông ngóng anh đi làm về, nhớ nhung anh, lo lắng miếng ăn giấc ngủ của anh, một lòng một dạ chung thủy với anh, chưa từng trách khứ việc tự do của mình bị giam cầm thì anh lại đang ở bên ngoài vui vẻ với cô gái khác.

Lòng Phương Ly tủi thân cùng đau đớn vô cùng. Anh không cảm thấy làm vậy là tàn nhẫn với cô quá sao?

- Đây là chuyện của chúng ta, Lạc Lạc còn nhỏ, đừng bao giờ để cho con biết. Dù sao thì cô gái đó cũng đã mang thai con của anh, đứa trẻ là vô tội…Nếu như anh có ý định gì cứ việc nói ra, giả dụ như là sống cùng ‘gia đình khác’. Giờ thì ra ngoài đi tôi muốn yên tĩnh một mình! - Cô đau đớn chỉ tay ra phía cửa

Lâm Hạo nhìn chằm chằm Phương Ly như thể hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Lúc sau anh hạ giọng như thể không muốn đôi co với cô thêm nữa

- Bản thân trong sạch hay không, mỗi người đều tự biết. Anh không làm chuyện này, không ai có thể mang nó đặt lên người anh được. Anh cũng đã giải thích rồi, nếu như em vẫn không tin thì anh cũng hết cách. Anh chỉ muốn nói cho em biết, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, kể cả vĩnh viễn sau này, người con gái duy nhất anh muốn kết hôn và sinh con chỉ có mình em! Từ lúc gặp em anh đã không nghĩ đến người khác!

Lâm Hạo vẫn còn một câu muốn nói với cô nhưng rốt cuộc không thể mở miệng

‘’Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, tại sao không thể cùng nhau vui vẻ những giây phút còn lại. Tại sao lại để những bị kịch sáu năm trước tiếp tục tái diễn?’’

Vài giây sau đó là tiếng cánh cửa bị đóng “rầm”, Phương Ly đứng yên lặng đờ đẫn như bức tượng đá, từ từ nhắm đôi mắt ướt đẫm lại.

Hai chữ ‘ghen tuông’ thật sự làm cô vô cùng đau đớn.

Rốt cuộc cũng được nếm trải cảm giác này!

……………………………..

Mùa xuân rõ ràng đã sang nhưng hai ngày sau đó căn biệt thự Lâm gia dường như vẫn như chìm trong bầu không khí lạnh lẽo của tiết trời mùa đông.

Phương Ly sau một buổi trưa giống như biến thành người khác, cô có thể làm mặt lạnh suốt cả ngày dài, chẳng những không nhìn thẳng Lâm Hạo lấy một lần mà ngay cả lúc nói chuyện với Lạc Lạc cũng không nở được nụ cười.

Còn về Lâm Hạo, không biết chuyện công ty đã giao lại cho ai mà anh có thể luôn túc trực ở nhà bất kể là ban ngày hay ban đêm, nhằm để chứng minh cô thấy anh không có ai khác bên ngoài và tầm mắt anh hầu như lúc nào cũng dán chặt vào vợ mình cứ như thể cô là loài chim sẽ mọc cánh bay đi mất vậy.

Anh cố tình làm nhiều thứ để xoa dịu tâm trạng cô, như giả vờ dò la gần đây cô có mở miệng bảo đặc biệt thích thứ gì không rồi mua về, đến bữa thậm chí còn xuống bếp nấu ăn dưới ánh nhìn tràn đầy kinh ngạc như tận thế đã kéo tới trước mặt của đám người làm trong nhà.

Nhìn thấy thiếu gia cao cao tại thượng tay cầm dao cắt rau, thái củ, miệng nêm nếm đồ ăn, mấy người giúp việc đều bị dọa cho mất hồn.

Thế nhưng, anh càng bày tỏ sự quan tâm bao nhiêu thì thứ nhận được lại là sự lạnh nhạt đến bấy nhiêu của cô.

Lúc giặt đồ thì cô bảo người làm đem đồ anh và đồ cô giặt riêng đến hai lần.

Lúc ăn cơm thì món nào do anh nấu cô hoàn toàn không động đũa.

Hoa oải hương cô thích nhất anh mua về cô cũng không thèm đoái hoài đến mà chia hết cho giúp việc trong nhà mỗi người một nhánh.

Trà gừng anh pha cho cô uống lúc đến tháng cũng bị ngó lơ hoàn toàn.

Những lúc anh cùng Lạc Lạc chơi đùa cô cũng chẳng ngồi cạnh quan sát như mọi khi.

Quan trọng nhất là Phương Ly dọn hẳn đồ sang phòng Lạc Lạc, mỗi tối trước khi đi ngủ đều không quên chốt cửa thật kĩ và cẩn thận để một đống thứ như bàn ghế chặn cửa lại đề phòng anh lấy chìa khóa dự phòng mở ra, chẳng phải đang thể hiện sự cương quyết không cho anh chạm vào người mình?!

Lâm Hạo rốt cuộc cũng phải tin rằng Phương Ly đã hoàn toàn hiểu lầm anh ngoại tình, cô không nguôi giận chút nào cũng như sẽ không vui vẻ trở lại nếu anh không nghĩ ra biện pháp gì đó.

Đang ngồi trước laptop đánh văn kiện, anh tiện tay mở cửa sổ internet lên, nghiêm túc gõ vào thứ mà đời này không nghĩ có ngày mình cần sự trợ giúp

‘’Làm thế nào để vợ chồng hòa hợp với nhau.’’

Một dòng chữ thật dài hiện lên trên màn hình.

Đang định ấn nút thì chợt thấy có gì đó không đúng lắm nên liền đổi lại thành

‘’Làm thế nào để vợ tin mình không ngoại tình.’’

Nào ngờ các kết quả trả về lại hoàn toàn ngược lại, còn giống như cú tát thẳng vào mặt anh

‘’Cách lấy lại lòng tin của vợ sau khi ngoại tình.’’

‘’Những điều người vợ cần làm để chồng không tơ tưởng ngoại tình.’’

‘’Cứu vãn hôn nhân sau ngoại tình.‘’

Mặt mày tối đen gấp mạnh laptop lại, Lâm Hạo bực bội bước xuống nhà bếp thì vô tình nghe được cuộc bàn luận sôi nổi của đám người làm trong nhà

‘’Mọi người nói xem dạo này thiếu phu nhân thế nào vậy? Cứ như đang khó ở trong người ấy?’’

‘’Tôi cũng thấy lạ, bình thường cô ấy luôn cười nói vui vẻ, hay hỏi chuyện chúng ta, bây giờ có khi cả nửa ngày mới nghe ra được một câu.’’

‘’Vẻ mặt còn nhăn nhó không vui, mỗi bữa ăn cùng lắm chỉ nửa chén cơm.’’

Một người khác vô cùng nghiêm túc nói

‘’Tôi thì thấy là do phu nhân bị nhốt ở nhà lâu quá nên sinh ra u uất.’’

‘’Cũng đúng, phụ nữ thanh xuân đang phơi phới như vậy, suốt ngày vùi đầu lo chồng lo con, không tụ tập bạn bè, đến quần áo son phấn cũng không được tự mình mua sắm, không buồn chán mới là lạ.’’

‘’Đúng vậy, ít ra thỉnh thoảng cũng phải được ra ngoài hít thở không khí trong lành chứ!’’

‘’Nghĩ lại chúng ta may mắn hơn, mỗi ngày còn được đi chợ, mỗi tháng được phép xin nghỉ một ngày về quê.’’

‘’Thôi đi, chuyện này mà đến tai thiếu gia thì xong, đừng quên thiếu gia mới chính là người ra lệnh không được để cô ấy rời khỏi đây dù là nửa bước.’’

‘’Hầy, thiếu gia đúng là ngoài công việc ra thì chẳng biết gì cả. Phụ nữ cho dù có suy nghĩ tiêu cực đến đâu mà được chồng dẫn ra ngoài đi đây đi đó, chiều chuộng một chút thì sẽ bớt buồn bớt giận ngay.’’

Mọi người xung quanh liền gật gù đồng ý

‘’Phải, cho dù có bị hiểu lầm là ngoại tình cũng sẽ được cho cơ hội giải thích!”

Người nào đó từ đầu đến cuối chậm rãi tiếp thu từng chữ, chân mày hơi nhướng lên.

Hóa ra cao nhân chẳng đâu xa mà ở ngay trong nhà, đến mạng toàn cầu cũng không sánh bằng.

……………….

Đêm xuống, cả bầu trời chìm vào bóng tối.

Sau khi dùng cơm xong, Phương Ly mang tâm trạng chán chường bước vào phòng Lạc Lạc, định tắm rửa rồi đi ngủ sớm thì đột nhiên phát hiện trên bàn từ khi nào xuất hiện một chiếc hộp ren trắng kết nơ hình con bướm cùng một tờ giấy note nho nhỏ.

Khẽ liếc nhìn ra phía cửa để chắc chắc không có ai đang đứng sau lưng nhìn trộm, cô mới tò mò đi đến mở hộp ra.

Bên trong là chiếc đầm voan màu xanh da trời kiểu dáng trẻ trung, thoạt nhìn trông nó thật giống như váy áo của nàng tiên cá trong truyện cổ tích. Chất vải tươi mát mềm mịn của chiếc đầm khiến lòng cô như mềm ra.

Tiếp đó, Phương Ly lập tức cầm tờ giấy lên xem, bên trên là nét chữ cứng cáp ngay thẳng như chính chủ nhân của nó

- Ngày mai em nhớ mặc cái này, anh dẫn em ra ngoài dạo chơi.

Phương Ly ban đầu hơi thấy hơi choáng váng, cô đọc kĩ lại một lần nữa để xác định mình không nhìn nhầm, sau đó nơi đáy mắt lấp lánh ngàn sao sáng rực.

Bóng dáng nhỏ bé xuất hiện sau cánh cửa như thật kịp thời để chia sẻ niềm vui này.

- Lạc Lạc! Mẹ của con thành công rồi! Thành công rồi! - Cô vui sướng lao đến ôm lấy cục cưng trong niềm hân hoan

- Mẹ thành công gì ạ? - Lạc Lạc ngơ ngác không hiểu

Phương Ly cười không khép được miệng, tự hào khoe chiến tích của mình

- Mẹ chờ đợi ngày này lâu lắm rồi con biết không? Lẽ ra mẹ con nên đi làm diễn viên mới đúng, đến ba con thông minh như vậy cũng bị diễn xuất của mẹ qua mặt. Quả là không uổng công mỗi ngày đói muốn chết cũng chỉ dám ăn nửa chén cơm. Nói con biết mẹ con sắp được tự do rồi! Muốn đi đâu thì đi đó…Tự do rồi!

Trong lúc Phương Ly đang ở trong niềm sung sướng tột độ thì cánh cửa mới vừa được Lạc Lạc đóng hờ lại bật mở ra…

Bóng đáng cao lớn xuất hiện, vẻ mặt cương nghị anh tuấn chăm chú nhìn vào cô.

Phương Ly giật mình cả kinh, sau đó là sợ hãi tột độ đến tay chân không động đậy nổi…

- Ông…ông xã…